Chương 17

Ngày Cấm quân lui khỏi vòng vây cấm túc Trần phủ, Trần Phương Nhung đứng sau cửa hơn một giờ, đến khi nắng sớm chiếu rọi khắp nơi, đầu đường xa xa truyền tới tiếng hô hào của tiểu thương thì hắn mới tỉnh mộng, bước chân lảo đảo chạy đến cái rãnh cống ở đầu ngõ rồi chẳng quan tâm nước cống hôi hám nhảy thẳng xuống, hai tay mò mẫm tìm kiếm thứ gì đó.

Một hồi lâu sau, rốt cuộc cũng tìm được thẻ cầu phúc bị hắn ném xuống từ tận ba tháng trước.

Triệu Bạch Ngư vì hắn ba quỳ chín khấu thỉnh thẻ cầu phúc về, lúc đó Trần Phương Nhung không tin là y chân thành cầu nguyện, đến lúc rối rắm lên mới chạy khắp nơi, chạy đến Bảo Hoa tự cầu thần hỏi phật mới nhìn thấy được ghi chép giải xăm được Triệu Bạch Ngư để lại.

Cũng may nó vẫn còn ở đó.

Trần Phương Nhung nắm chặt thẻ cầu phúc trong lòng bàn tay, vùi đầu đi về phía trước, người đi đường thấy cả người hắn vừa bẩn vừa hôi thì tránh né theo bản năng, lúc hắn về đến trước cửa phủ chợt nghe thấy có người gọi mình.

Quay đầu nhìn lại, là Triệu Ngọc Tranh.

"Trần sư huynh, cha ta đã điều tra rõ Trần tiên sinh trong sạch, đợi đến lúc lâm triều sẽ tấu lên Thánh thượng, tiên sinh có thể về nhà rồi."

Trần Phương Nhung mặt đơ như khúc gỗ, đáp: "Tế chấp tường tận mọi việc, hiểu rõ mưu gian, ngày nào đó ta sẽ đến cửa bái tạ."

Triệu Ngọc Tranh xách một hộp đựng thức ăn tinh xảo đưa tới cho Trần Phương Nhung nói: "Đây là cơm ngũ phúc ta cầu từ Bảo Hoa tự, đưa tới nhân dịp Trần tiên sinh trở về. Vụ án lần này ta không giúp được gì, trong lòng áy náy —— này là tấm lòng ít ỏi của ta, phiền sư huynh đưa cho tiên sinh giúp ta."

Nói xong nhét hộp đựng thức ăn vào trong tay Trần Phương Nhung, lui về phía sau ba bước, chắp tay xá một cái rồi nói lời từ biệt.

Trần Phương Nhung đưa mắt nhìn bóng lưng người đã đi xa, nếu như là ba tháng trước, hắn nhất định sẽ xúc động vì Triệu Ngọc Tranh biết thức thời, giàu tình cảm, dù chỉ nghe cha giảng bài một hai lần nhưng vẫn hiểu lễ tôn sư trọng đạo, chu toàn mọi mặt, thoải mái hào phóng, nhưng trải qua khoảng thời gian cha bị nhốt trong nhà lao, gia cảnh khốn đốn, hắn mới hiểu được bọn họ chỉ là đám con cháu quan lại từ nhỏ đã được dạy dỗ cho khôn khéo, sống một cuộc sống thuận lợi nên không hề thật lòng.

Môn đồng mở cửa ra nói: "Đại lang, đã chuẩn bị xong chậu lửa, lá ngải và nước bưởi, còn có cả cơm ngũ phúc xua đuổi tà ma của Bảo Hoa Tự bọn ta cũng hấp nóng lại rồi, chỉ chờ lão gia về thôi ạ!"

Trần Phương Nhung ngạc nhiên: "Các ngươi đến Bảo Hoa tự cầu cơm ngũ phúc sao?"

Môn đồng: "Là Tứ lang, à không, là Ngũ lang tự mình đến Bảo Hoa Tự tranh hộp cơm ngũ phúc đầu tiên đó! Sáng sớm đã đưa tới rồi, vẫn còn bốc hơi nóng luôn."

Bảo Hoa tự là ngôi chùa nổi tiếng ở Kinh đô, thẻ cầu phúc và cơm ngũ phúc ở nơi này rất được hoan nghênh, trong đó cơm ngũ phúc là món ăn có thể xua đuổi tà ma trừ xui, được nấu bằng nước của dòng suối chảy sau Bảo Hoa tự, nghe nói rất linh nghiệm, được bán vào mùng mười lăm mỗi tháng, một lần chỉ bán một trăm phần, muốn mua thì phải đi lấy chỗ từ lúc trời còn chưa sáng mới tranh nổi, đặc biệt hộp cơm ngũ phúc đầu tiên là khó tranh nhất, giống như thắp được nén hương thứ nhất vào mùng một đầu năm vậy.

Trần Phương Nhung nhìn chằm chằm thẻ cầu phúc, trong lòng ngổn ngang cảm xúc, hốc mắt trở nên nóng bừng: "Cha thường nói với ta quan trường không có bạn bè, chuyện triều đình rắc rối, tiến vào quan trường nhất định không thể phạm sai lầm, càng không thể tâm tình thổ lộ với người khác. Môn sinh, cố lại, đồng liêu, lúc không có việc gì ai cũng là bạn, vừa gặp chuyện chỉ hận không thể vòng đường khác mà đi, nhắc tới thì hô không quen không biết, cho nên không thể bày tỏ tâm tư, không được quản chuyện không nên quản, trong quan trường không có chính nghĩa, chỉ có lợi ích."

"Trước kia ta nửa tin nửa ngờ những lời cha nói, đến khi cha gặp chuyện ta đã hoàn toàn tin rồi, lòng ta căm ghét thế tục, cảm thấy mặt ai cũng khó ưa, chỉ vì lợi riêng, nhưng Triệu Bạch Ngư đã cứu ta."

Khi đó hắn suýt nữa là bị hủy hoại hoàn toàn, một kẻ với trái tim tràn đầy thù hận với sự nghiệp ngắn ngủi đã định, có người cha dính líu vào án gian lận thi cử càng khẳng định đường làm quan của hắn đã kết thúc ngay sau đó, thậm chí Trần Phương Nhung đã từng nghĩ đến chuyện chờ phán quyết được đưa ra sẽ đập đầu tự tử ở Thùy Củng điện để nhân danh Trần gia trung liệt.

Nhưng Triệu Bạch Ngư đã cứu hắn và cha, cũng cứu lấy thanh danh trong sạch mấy đời của Trần gia, với Trần gia, với hắn mà nói không thua gì ơn tái sinh.

"Y cứu ta, để cho ta biết lời cha nói là đúng. Quan trường không có bạn, không phải là vì lợi riêng, mà là vì phải bảo toàn bản thân mình, tự biết nguy hiểm. Như trong án gian lận này, tù oan rầm rộ, có hai ba môn sinh dù chỉ thư từ qua lại bình thường với Tần vương cũng bị xem là bè đảng, tích thu tài sản lẫn diệt tộc. Nhưng quan trường hiểm trở, càng bo bo giữ mình thì lại càng làm nổi bật lòng người vô giá!"

"Nói hay lắm!"

Giọng nói bất ngờ vang lên khiến cho Trần Phương Nhung và cả môn đồng ngạc nhiên quay đầu cùng lúc, thấy ông lão tuy đầu tóc đã bạc trắng nhưng vẫn còn khỏe khoắn đầy sức sống thì không khỏi mừng rỡ, hô lên: "Cha!", "Lão gia!"

Trần Sư Đạo: "Trải qua chuyện này khiến con hiểu được một chút cách thức của quan trường, đúng là chuyện tốt. Lòng người vô giá, cần được trân trọng. Tứ lang vất vả ở bên ngoài, cha ở trong ngục biết hết —— thằng bé đâu rồi? Sao không giữ lại?"

Môn đồng: "Y nói ở phủ Nha còn vụ án chất chồng bận về giải quyết, có lẽ đến muộn mới ghé qua đây."

Trần Sư Đạo vào phủ, theo quy trình xua đuổi tà khí xong xuôi, rửa mặt thay một bộ đồ mới rồi đến đại sảnh dùng cơm ngũ phúc mà Triệu Bạch Ngư mang tới. Còn hộp gỗ tinh xảo mà Triệu Ngọc Tranh đưa đã sớm bị Trần Phương Nhung ném qua một bên rồi.

Ăn đầy một bụng tấm lòng của Triệu Bạch Ngư, Trần Sư Đạo mới đặt đũa xuống nói: "Cha định liều đi khuyên giải."

Trần Phương Nhung giật mình.

Trần Sư Đạo: "Liều chết khuyên bệ hạ hủy bỏ hôn sự của Lâm An quận vương và Tứ lang! Ngũ lang Tứ lang thay mận đổi đào gì cũng không nhận, Triệu Bạch Ngư ở chỗ ta chính là Tứ lang! Trong sạch, lương thiện, chính trực, không có liên quan gì đến Tế chấp, công chúa gì hết! Triệu Bá Ung ngày xưa cũng là Tam nguyên cập đệ, nay lại là Tể tướng đứng dưới một người mà vẫn làm chuyện hồ đồ thế này! Ông ta bị một người đàn bà tính kế, sao lại trút giận lên đầu một đứa con nít chẳng biết gì chứ? Từ trên xuống dưới Triệu gia không một ai có đầu óc à, người người ỷ lớn hϊếp nhỏ, không thể làm gì công chúa kia thì chạy đến trách một đứa trẻ vô tội ư!"

Trần Sư Đạo nổi trận lôi đình, ngôn từ sắc bén: "Nếu như Tứ lang lòng dạ hẹp hòi, đố kỵ làm hại người hiền thì thôi, nhưng nó và công chúa Xương Bình là hai người hoàn toàn trái ngược, từ nhỏ đã thông minh hiếu học, quý sư trọng thầy, trọng tình trọng nghĩa, động lòng trắc ẩn, công minh chính trực —— " Nếu không phải một hơi nói đến đây, có lẽ ông còn khen được thêm trăm chữ nữa. "Con có tự xưng là tài hoa hơn người cũng không thể đạt được Tam nguyên cập đệ, nhưng nếu Tứ lang được tham gia thi cử, chắc chắn có thể tranh được cái danh thiên tài đó. Thật đáng tiếc cho Triệu gia bỏ lỡ thằng bé!"

Trần Phương Nhung giật thót lòng, cẩn thận hỏi thêm mới biết trước khi Triệu Bạch Ngư đảm nhiệm chức phán quan còn có nội tình thế này, người có học thức trở nên đồng cảm, lúc này mới có cảm giác tràn đầy ác cảm với mấy người Triệu gia cùng với Triệu Ngọc Tranh vì lợi ích cá nhân mà đánh mất tương lai của người khác.

"Cha, hay để con đi khuyên giải cho nhé!"

Trần Sư Đạo hung dữ khinh người: "Mi thì khuyên cái con chim! Mi có đáng giá bằng nguyên lão ba triều như cha không hử?"

Trần Phương Nhung: "..." Sao tự dưng cha lại chửi tục thế nhỉ?

***

Phủ Ngũ hoàng tử.

"Điện hạ!" Tiểu thái giám từ bên ngoài phủ quay về, thở hồng hộc nói: "Người chúng ta phái ra ngoài tìm mua đá Thái Sơn bị Nha môn Kinh đô phủ giữ lại rồi!"

Ngũ hoàng tử đang đùa giỡn với con chim bèn hỏi: "Nha môn ăn tim hùng gan báo dám bắt người của ta sao! Đi, cầm thẻ bài của ta đến gặp Kỷ Hưng Bang, bảo ông ta thả người ra cho ta!"

"Vâng."

"Chờ đã, bọn họ phạm phải tội gì mà bị bắt?"

"Phạm luật cấm đêm ạ."

Ngũ hoàng tử sai người cầm thẻ bài đi bảo lãnh người về, đột nhiên nhớ tới chuyện gì lại kêu thái giám quay lại: "Ngươi nói người bị bắt vào nhà lao Kinh Đô sao?"

Tiểu thái giám: "Đúng vậy."

Phủ Nha... Triệu Bạch Ngư kia không phải là Thiếu doãn sao?

Tuy nói Nhị ca đảm nhiệm Phủ doãn ở Kinh đô, nhưng ai cũng biết đây là một chức vụ vô ích không cần quản lí việc gì, nếu như gây ra án oan gì trong phủ Nha thì cũng sẽ không trách tội Nhị ca được.

"Ta nhớ trong đám người chở đá Thái Sơn có một kẻ vừa mới mất mẹ đúng chứ?"

"Hình như là hắn có gửi tin về báo chuyện này, điện hạ nhân từ nên đã chi trả tiền chôn cất cho hắn ạ."

"Được! Đúng là chuyện tốt! Phàm là thi hành công vụ, chết tang, sinh đẻ đều có thể xin đi lại, nếu như người bị hành hình thì có thể tuyên bố hắn bị đánh là quá bất công, bị vu oan giá họa. Ngươi đi đến đại lao Kinh Đô một chuyến, dặn dò người trong đó là phải để cho đánh. Xong chuyện bổn hoàng tử sẽ thưởng lớn!"

Ngũ hoàng tử cười nhạt: "Triệu Bạch Ngư dạo này huênh hoang hết sức, mấy tên bảo thủ hèn hạ còn dám so sánh hắn với Tứ lang, cũng không xem hắn xứng ở chỗ nào."

Triệu Bạch Ngư cam chịu bị Hoắc Kinh Đường dùng làm thương giáo để sai sử, vậy thì cũng đừng trách gã dùng bản lĩnh để gϊếŧ gà dọa khỉ!

Diêm vương thì còn khó đối phó, chẳng lẽ không đánh lại được một tên tiểu quỷ?

***

Nha dịch vội vã chạy tới: "Triệu đại nhân, trên phố lại có mấy kẻ gian xảo bán đồ nhái chọc phải kẻ thù, đánh lộn ngoài đường ngoài xá, quan lại quản lý phường thị lại vờ như không thấy, suýt nữa đánh chết người ta rồi."

Một tên nha dịch khác chạy tới: "Đại nhân, đêm qua ở phía Đông bắt được một đám phú thương vùng khác tới vui chơi giải trí, những người dân cung cấp trà nước và trò vui ban đêm đều là vì quá nghèo khổ, hôm nay đều đã giải đến Nha môn, theo luật lệ Đại Cảnh thì đều bị phạt đánh tám mươi roi. Người có tiền còn đỡ, người nghèo phạt xong không có tiền xem bệnh mua thuốc, hơn nửa chiếu rơm cũng gom lại ném bãi tha ma thôi."

Triệu Bạch Ngư: "Trước tiên ngươi cứ giam vào nhà lao đi đã, chờ ta bẩm báo cho Kỷ đại nhân rồi tính tiếp."

Hai tên nha dịch lĩnh mệnh.

Triệu Bạch Ngư báo cáo lại việc này cho Kỷ tri phủ, người nọ cũng bày ra vẻ mặt ủ dột: "Ngày nay thương nghiệp phồn vinh, trao đổi qua lại, nhưng chế độ của phường thị quá cũ kĩ gây trở ngại nghiêm trọng cho việc phát triển, bên trên cũng có ý định nới lỏng cấm đêm nhưng không tìm ra quy chế cụ thể phù hợp, cũng không đưa ra lời chính thức nào, quả thật là quyết định không tốt. Bắt được tổng cộng mấy người?"

"Thương nhân và bá tánh nghèo tổng cộng tám mươi bảy người."

"Nếu dùng roi thực hình theo luật lệ, sợ là sẽ xảy ra án mạng mất. Ngũ lang, ngươi có cao kiến gì không?"

"Hạ quan cho rằng muốn cởi dây phải tìm người buộc dây, cần có một lời của bệ hạ, tự ngài thoái thác hủy bỏ chính lệnh giới nghiêm, mở cửa chợ đêm."

"Không đơn giản vậy đâu. Sau khi hủy bỏ lệnh cấm đêm, kinh sư sẽ thịnh vượng, đồng nghĩa trật tự công cộng sẽ loạn, hoả hoạn, nạn cướp bóc, ăn trộm nguy hiểm sẽ xảy ra dồn dập, quản lý như thế nào được?"

Triệu Bạch Ngư thốt lên: "Lập chuyên khu để tuần quản và tuần kiểm đồng thời quản lý, chọn vùng chuyên khu lấy một nơi làm chỗ xử lý công vụ, bên dưới bố trí quân tuần cửa hàng, lệnh cho trên đường cứ cách mỗi hai trăm bước thì có một quân tuần. Sau đó sắp xếp thêm một đơn vị chữa cháy và đội quân cảnh dập lửa xử lý hiện tượng cháy nổ, bảo đảm trật tự ổn định cho chợ phường."

Kỷ tri phủ ngạc nhiên, nheo mắt nhìn y: "Có phải ngươi dự tính trước từ lâu rồi không?"

Triệu Bạch Ngư mím môi cười: "Đại nhân, quản lý trị an Kinh đô là chức trách và bổn phận của hạ quan." Dừng một chút, y lấy một phần chiết tử từ trong tay áo bào ra nói: "Đây là phần ghi chú ta căn cứ theo diện tích đất đai và dân số ở Kinh đô, cùng với chợ phường, khu buôn bán phân chia đều các chuyên khu, chuyên khu tuần quản, sở công sự, quân tuần cửa hàng và đơn vị chữa cháy, từng chế độ và cơ cấu ta đều chú giải cặn kẽ. Có điều đại nhân à, chỉ dựa vào nỗ lực của một mình ngài thì sẽ rất khó để thúc đẩy việc bãi bỏ cấm đêm ở Kinh Đô."

Kỷ tri phủ nhận lấy chiết tử hỏi: "Ý ngươi là để ta kéo đám người này cùng tấu lên sao? Bây giờ người người đều sợ kết bè kết phái, ai dám lén bệ hạ cấu kết?"

Triệu Bạch Ngư: "Trời sập xuống còn có người cao đội trời, sao ngài không tìm Lâm An quận vương kia kìa?"

Kỷ tri phủ vỗ gáy mình một cái: "Đúng rồi! Ôi, vậy sao ngươi không tự mình đệ trình chiết tử?"

Triệu Bạch Ngư: "Nghe nói quận vương nổi tiếng không tranh công, nếu ngài không muốn gây dựng sự nghiệp thì ta đi cũng được —— "

"Chờ đã, đại nhân ta phải làm gương cho binh sĩ, để ta đi!"

Triệu Bạch Ngư vui mừng tiễn Kỷ tri phủ đi, trông mắt nhìn xa, trong đầu đều là đời sống sinh hoạt ban đêm, đời trước nằm trên giường bệnh chỉ có thể nhìn thấy chợ đêm trên ti vi cho đỡ thèm, mà dù là phim điện ảnh hay truyền hình, tiểu thuyết hay sự kiện lịch sử được tái hiện, thì không thể phủ nhận được chợ đêm thời Bắc Tống Biện Lương là phát triển mạnh mẽ nhất.

Quầy bán quà vặt, trà phường tửu lâu, câu lan ngõa xã tranh kỳ đấu diễm... Bày la liệt ngày đêm không ngơi nghỉ, là chợ đêm khiến người ta lưu luyến mãi không quên.

Quan trọng nhất chính là, miếng đất xây cửa hàng mà mấy năm trước y dồn hết tiền mua lại cuối cùng cũng có thể dùng để kiếm tiền rồi!

==