Chương 5.1: Người ngoài cuộc

Lương Mục Xuyên thích gọi Lâm Vũ Sơ là “bảo bối”, anh đã bắt đầu gọi như vậy kể từ sau đêm định mệnh ấy.

Lâm Vũ Sơ cảm thấy, danh xưng thân mật như “bảo bối”, trở nên rất phù phiếm trước quan hệ giữa cô và Lương Mục Xuyên. Trước đêm đó, bọn họ căn bản không có giao tiếp gì, Lương Mục Xuyên làm sao có thể tự nhiên đến mức gọi “bảo bối” với một nữ sinh phát sinh tình cảm một đêm với anh. Lâm Vũ Sơ không rõ, có lẽ đây chính là giọng điệu trêu ong ghẹo bướm của công tử có tiền như bọn họ trong tình trường.

Lâm Vũ Sơ cũng không rõ vì sao Lương Mục Xuyên phải cưới cô. Tình một đêm ấy à, loại người như bọn họ làm sao có thể trải qua ít lần, đối với cô tại sao lại dùng cách kết hôn để kết thúc chứ?

Anh đã nghe thấy tiếng cô dậy vào buổi sáng để đi vệ sinh, và đã nhìn thấy chất nhầy ở khóe mắt khi cô thức dậy vào buổi sáng. Lâm Vũ Sơ đã từng nghĩ về tương lai sống với An Dã. Cô sẽ đi vệ sinh sau khi An Dã rời khỏi phòng ngủ, lau sạch gỉ ở mắt trước khi anh ta tỉnh dậy. Nhưng ở trước mặt Lương Mục Xuyên, Lâm Vũ Sơ không quan tâm, dù sao anh cũng đã cưới cô rồi.

Lâm Vũ Sơ không muốn hỏi Lương Mục Xuyên nguyên nhân, tại sao ư? Cuộc hôn nhân này chắc chắn sẽ không kéo dài.

Lần đầu tiên hai người cãi nhau là ngày thứ năm sau khi kết hôn.

Đêm đó lúc Lâm Vũ Sơ đang tắm rửa, Lương Mục Xuyên ở trong phòng ngủ chờ cô, còn đang nghĩ có nên đi vào cùng tắm uyên ương cùng cô hay không thì điện thoại di động trên giường rung lên vài cái.

Điện thoại di động là của Lâm Vũ Sơ.

Màn hình điện thoại sáng lên, thanh thông báo WeChat hiện lên. Tên liên lạc: Cún con.

Đối phương gửi rất nhiều tin nhắn, Lương Mục Xuyên chỉ nhìn thấy tin nhắn mới nhất: Vũ Sơ, anh thật sự sai rồi, em ly hôn với anh ta đi...

Tin nhắn có quá nhiều từ, không xem được hết nhưng Lương Mục Xuyên vẫn biết nó có ý nghĩa gì.

Sau khi âm báo tin nhắn thêm rung thêm vài lần, cuối cùng cũng đã dừng lại.

Lương Mục Xuyên nhíu mày không buông lỏng. Anh nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại di động kia, đè nén cảm xúc xấu xa trong lòng. Thở ra một hơi thật sâu, coi như chưa từng xem qua.

Anh đã định bỏ qua, nhưng đối phương lại không chịu buông tha.

Lần này là gọi điện thoại trực tiếp tới.

Tên liên lạc vẫn là Cún con.

Điện thoại vang lên hơn mười giây, Lương Mục Xuyên rốt cục không kiềm chế được mà nhận.

Vừa kết nối, thanh âm của An Dã cũng lập tức truyền đến, vang lên bên tai, không mở loa cũng có thể nghe rõ ràng.

“Vũ Sơ, cầu xin em trở lại bên cạnh anh được không? Hôm nay người phụ nữ xấu xa Đào Nguyệt còn dám chạy tới tìm anh, nói muốn xin lỗi anh, cô ấy không nghĩ tới chuyện lại xảy ra như vậy. Vũ Sơ, em có biết anh làm gì không? Anh trực tiếp đẩy cô ta, bảo cô ta tránh ra, là cô ta hại anh bị em vứt bỏ, anh nhất định sẽ không tha thứ cho cô ta! Không, không! Vũ Sơ, bảo bảo... Anh rất nhớ em... Cầu xin em quay lại với anh được không…”

Giọng nói của An Dã dường như là đã say.

Lương Mục Xuyên cầm điện thoại nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ trời đã tối. Lông mày anh càng ngày càng nhíu chặt, người quen thuộc anh đều biết anh đã nhẫn nại đến cực hạn.

An Dã vẫn tiếp tục: “Bảo bảo, em lừa anh đúng không? Chúng ta vừa chia tay, làm thế nào em có thể kết hôn với người khác ngay lập tức... Làm thế nào có thể... Em nói em thích anh nhất. Vũ Sơ anh sai rồi, ngày đó anh không nên hung dữ với em, đừng tức giận được không... Cho dù em thật sự kết hôn, cũng không sao, em có thể ly hôn…”

Ly hôn...

Từ này là điểm mấu chốt mà Lương Mục Xuyên không muốn nghe nhất, anh cầm điện thoại di động đến gần miệng vài phần, nói: “Cô ấy đang tắm rửa. ”

Đối diện nhất thời không còn âm thanh, Lương Mục Xuyên nhìn thoáng qua màn hình điện thoại di động, điện thoại vẫn như cũ không cúp máy.

Lương Mục Xuyên nói tiếp: “Lương Mục Xuyên tôi vĩnh viễn sẽ không đồng ý ly hôn với cô ấy. ”

Đầu kia của điện thoại yên tĩnh đến đáng sợ. Ngón tay Lương Mục Xuyên chạm lên màn hình, cúp máy, đợi thật lâu cũng không xuất hiện tin nhắn và điện thoại mới nữa.

Lâm Vũ Sơ tắm rửa xong đi ra, trong tay cầm khăn tắm lau tóc ướt.

Lương Mục Xuyên nhìn về phía cô, “Vừa rồi có người gọi điện thoại cho em. ”

“Ừm.” Lâm Vũ Sơ đáp một tiếng, cầm lấy điện thoại di động mở khóa, mấy chục tin nhắn wechat An Dã gửi tới, lại xem nhật ký cuộc gọi, cũng là An Dã gọi.

“Anh nhận.” Lương Mục Xuyên nhìn Lâm Vũ Sơ, không buông tha bất kỳ cảm xúc nào trên mặt cô.

Lâm Vũ Sơ chỉ hơi giật mình nhìn Lương Mục Xuyên một cái, đáp một tiếng “À”, sau đó tìm máy sấy tóc sấy khô đầu.