Hắn thấy thật lạ, xưa nay đi đến đâu cũng thật ầm ĩ, chỉ có cô là không. Có lẽ là do cảm nhận được có người nhìn chằm chằm mình, cô dời lực chú ý quay sang hắn!
Và...Cô lại sợ hãi, thấy hắn thì ngay lập tức cúi đầu, vẻ mặt nhăn nhó rồi chuồn đi đâu mất!
Thật thú vị!
Khóe miệng Cố Hạo Khương nhếch lên thành một đường cong tuyệt mĩ, như là đã tìm thấy con mồi ngon, rất muốn thưởng thức. Nhưng mà con mồi này thật nhát gan, hắn chưa kịp làm gì thì đã chạy mất tiêu!
Bàn bạc công việc không chỉ có Vân Xương mà còn có con gái lớn của ông là Vân Khê.
Vân Khê thì hắn biết, cô ta cũng được coi là một nhân tài trong giới, mặc dù là phụ nữ nhưng cường độ làm việc không thua một nam nhân nào hết.
Lại thêm cô ta có hơi hướng như đàn ông, tính tình và sự nhạy bén cũng khiến người ta sợ hãi, cho nên đối tác làm ăn cũng coi cô ta là nam cho dễ làm việc.
Cô gái lúc nãy là Vân Nghê, trước khi hợp tác làm ăn thì việc đầu tiên là phải tra ra bối cảnh của họ rồi! Nhớ lại cuộc gặp khi nãy, hắn lại thoải mái lên không ít.
Bàn xong công việc, bọn họ ra tiễn hắn thì cô lót tót chạy xuống lầu, hình như là vội đi đâu đó.
Ngay lúc Vân Nghê đi ngang qua bọn họ, hắn mới nói:
"Ông nghĩ sao về việc gả Vân Nghê cho tôi?"
Ngay lập tức cô đứng hình, nhăn mặt nhăn mày quay qua la hét:
"Ba! Đừng mà! Con không muốn đâu! Con sợ anh ta lắm!"
Nói xong mới ngước nhìn hắn, lại sợ hãi mà cúi đầu xuống, hắn ta nhìn dữ quá, cô áp lực lắm!
Cố Hạo Khương cười lên vui vẻ, tiến tới chỗ cô nâng cằm cô lên, ép cô nhìn thẳng mình, cũng là để hắn chiêm ngưỡng một chút vẻ đẹp của cô.
Hắn biết cô là nói thật! Không khó để một kẻ như hắn nhận ra ai là kẻ diễn trò. Đột nhiên thấy cô như thế, biết cô là người không vụ lợi, hắn rất vui!
Vân Nghê nhanh chóng được chị mình giải cứu, đứng nép sau lưng Vân Khê. Khuôn mặt méo mó nhìn thật đáng yêu!
Vân Khê cảm thấy vô cùng bực tức, sao hắn dám hành xử như thế với em gái cô?
Cố Hạo khương vẫn không coi Vân Khê ra gì, vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Vân Nghê mà cười cười, nụ cười dịu dàng chưa bao giờ có!
Vân Khê không phát hiện ra điều đó vì mãi lo bảo vệ em gái mình, nhưng ba Vân thì biết! Ông sống cũng hơn nữa đời người rồi, cảm nhận được hắn ta thật sự có cảm tình với con gái của mình!
Nhưng lúc này vẫn không nên bàn tiếp vụ này, vẫn là nên để khi khác. Cố Hạo Khương cũng biết điều đó, không trêu trọc cô nữa mà ra khỏi Vân Gia, trước khi đi cũng không quên nháy mắt với Vân Nghê một cái.
Lúc đó nghĩ lại, hắn cũng không tin là mình vừa làm cái việc như vậy, thật kì lạ!
Vân Nghê vẫn cứ mè nheo với ba mình là đừng đồng ý với Cố Hạo Khương. Hắn giàu thật đấy, đẹp trai thật đấy, nhưng cô sợ! Hắn nhìn lạnh lùng và nghiêm khắc quá! Cô không thích mà!
Vân Khê cũng như em mình, cô không muốn em gái còn chưa tốt nghiệp đại học đã mất tự do sớm như vậy! Cô còn định Vân Nghê tốt nghiệp rồi thì sẽ dẫn nó đi chơi cho thỏa thích mà!
Cố Hạo Khương đúng là không ong bướm rượu chè đấy, hắn chững chạc và liêm chính đấy, nhưng cô không thích lúc nào Vân Nghê cũng phải sống trong cảnh lạnh lùng của hắn!
Nhìn hắn lúc nãy đúng là thích Vân Nghê đấy! Nhưng đó là lúc đầu gặp gỡ, ai mà lại chả thế!
Ba Vân chỉ cười cười không nói gì, sau đó lại vào phòng làm việc. Vân Khê thật không biết ông ta nghĩ gì nữa, quay qua xoa xoa đầu em gái đang chu môi bất mãn...
Bọn họ không biết, ba mình là đang chờ vợ về để bàn tính chuyện cưới sinh ấy mà, ông ưng chàng rể này rồi...
-----------------------------
"Vân Nghê! Đi shopping không?" Lưu Khả Như vừa đi bên cạnh cô vừa hỏi.
"Để coi... Chắc là kh..."
"Trời ơi! Cố Hạo Khương! Thật sự là anh ấy?" Lưu Khả Như vui mừng hò reo.
Vân Nghê thì khựng người nhìn ra ngoài cổng. Đúng thật là hắn! Tới đây làm chi vậy?
Cố Hạo Khương quá chói mắt, đứng dưới ánh mặt trời, cả người hắn như tỏa ra hào quang khiến người ta không thể rời mắt.
Trước giờ những bộ vest của nam giới Vân Nghê không mấy hứng thú, nhìn đi nhìn lại vẫn không thấy khác nhau chỗ nào. Nhưng bây giờ, được diện lên người Cố Hạo Khương cô thấy nó thật đẹp!
Đứng nhìn một hồi, vừa muốn quay đi hướng khác thì hắn đã gọi:
"Tiểu Nghê! Anh ở bên này!"
Bây giờ những ánh mắt hâm mộ của đám nữ sinh đã không còn hướng về Cố Hạo Khương nữa, mà đồng loạt quay về phía Vân Nghê.
Cô thầm than trời, đành quay lại phía hắn, lúc đó thì bắt gặp ánh mắt kì quặc của Lưu Khả Như, nhưng cô không bận tâm đến. Miễn cưỡng đến chỗ Cố Hạo Khương.
Lưu Khả Như nhanh chóng khoác tay cô, cùng đi đến chỗ hắn!
"Chào anh Khương!" Giọng nói nhẹ nhàng của Lưu Khả Như vang lên, không giấu nổi sự phấn khích.
Cố Hạo Khương không màng đến, chỉ ôm eo Vân Nghê, muốn cho cô ngồi vào xe.
Cô ả nhíu mày khó chịu, còn Vân Nghê thì bất ngờ, la lên:
"Anh định làm gì?"
"Đưa em đi chơi!" Hắn vừa nói vừa bẹo cái má phúng phính của cô một cái. Thật mềm!
"Hay quá! Chúng em cũng định đi chơi nè! Mình đi chung nha!" Hai mắt của Lưu Khả Như sáng lên, dù không biết tại sao hai người này quen nhau, nhưng cô ta sẽ không chịu thua đâu! Cố Hạo Khương sẽ là của cô ta!