Ngọc Cẩm Lăng từ khi trở về từ nơi đó vẫn một tâm trạng khiến người ta sợ hãi. Hắn cảm thấy bản thân mình đã không khống chế được nữa! Lúc nào trong đầu hắn cũng có hình bóng của Vân Nghê, Vân Nghê đáng yêu, Vân Nghê khiến hắn thổn thức....
Nhưng mà không phải chỉ những hình ảnh đáng yêu đó, hắn còn nhớ về những lời nói của cô, cô yêu Cố Hạo Khương! Cô không thích ở cạnh hắn! Những hành động đáng yêu đó cũng là lúc cô ở bên Cố Hạo Khương mà có, không phải là đối với hắn!
Tính cách của Ngọc Cẩm Lăng vốn lạnh lùng khép kín, hắn rất kĩ lưỡng trong mọi việc, tuy không thể hiện ra bên ngoài nhưng những kẻ ở gần hắn luôn có một cỗ áp lực không nói nên lời! Bọn họ phải cô gắng làm tốt hết mức có thể để Ngọc Cẩm Lăng hài lòng!
Trải qua chuyện lần này, để Vân Nghê lại rơi vào tay Cố Hạo Khương đã gây cho hắn một sự phẫn nộ không hề nhỏ, lúc nào vẻ mặt hắn cũng âm trầm đến đáng sợ, đặc biệt là khi ở công ty Ngọc Thị!
Ngọc Cẩm Lắng đưa ra những chiến lược, cũng như đề ra các biện pháp cải thiện tình hình của công ty vốn đã tốt đến không thể tốt hơn nữa!
Những người dưới quyền hắn lại phải chịu thêm sự nản chí do mọi dự án, phương án họ thực hiện đều bị Ngọc Cẩm Lăng bác bỏ bởi chỉ một lỗi nhỏ!
Ngọc Cẩm Lăng là muốn tranh đoạt quyền lực của Cố Hạo Khương trên thương trường, trước đây hắn không để tâm đến điều đó, nhưng hiện tại, để có được Vân Nghê, hắn phải đạp đổ được Cố Hạo Khương!
Nhưng... Sau mấy tháng, tất cả mọi chiến lược của hắn đều không ảnh hưởng nhiều đến Cố Xuyên! Một là do Cố Xuyên quá lớn mạnh và vững chắc, hắn không thể ngày một ngày hai mà vượt qua được. Hai là do hắn đã quá khắt khe với nhân viên của mình, khiến họ không còn động lực mà tận tụy với công ty nữa!
Hắn sẽ thay đổi cách làm của mình và... Cần một sự trợ giúp!
Hắn sẽ nhờ ông ta.. Không! Sẽ không là lão ta!
Ngọc Cẩm Lăng ngay lập tức bác bỏ suy nghĩ ấy trong đầu mình, lại nghĩ về một người khác có thể giúp hắn.
Cố Hạo Khương có Tần Khiêm là người trong hắc đạo, kẻ giúp hắn chuẩn vũ khí hạng nặng cho Cố Hạo Khương... Nếu vậy, hắn đã tìm ra người có thể hợp tác rồi!
Sau những tháng ngày yên bình của Vân Nghê và Cố Hạo Khương, sẽ có một trận sóng gió nổi lên! Nhưng mà đó là việc của mấy tháng sau, hiện tại hai người họ đang ở một địa điểm trăng mật khác...
----------
"Khương.... Anh mau lấy tay ra..." Vân Nghê hất đôi tay đang không ngừng làm loạn của Cố Hạo Khương ra, xoay qua hướng khác tiếp tục ngủ.
Cố Hạo Khương vẫn còn luyến tiếc làn da mềm mại nhẵn mịn, ấm áp của cô, tiếp tục đưa tay sờ loạn, bàn tay di chuyển từ cánh tay mảnh khảnh, xuống đôi chân thon dài, xúc cảm từ bàn tay truyền đến khiến nơi nào đó của hắn lại có phản ứng...
Vân Nghê hơi cựa quậy, mơ mơ màng màng cảm nhận được Cố Hạo Khương xoay người cô lại, len lỏi ôm cô vào ngực.
Lòng ngực của Cố Hạo Khương luôn ấm áp và rộng lớn, Vân Nghê luôn rất thích vùi đầu vào đó, liền thuận thế để Cố Hạo Khương ôm lấy.
Cố Hạo Khương nhìn vợ nhỏ ngủ ngon lành trong khi mặt trời đã lên cao lắm rồi, bản thân không ngủ nổi nữa, liền nổi lên ý xấu.
Cố Hạo Khương nhẹ nhàng hôn lên trán cô, sau đó lại đến má, di chuyển tiếp đến cái cổ trắng ngần, đôi tay vẫn vuốt ve thân thể trơn láng.
"Khương! Em muốn ngủ!"
Vân Nghê đánh nhẹ một cái vào ngực hắn, đêm qua hắn mạnh bạo như vậy, cô mệt mỏi vô cùng nha, không thích hắn lại phá cô đâu!
"Bảo bối, chúng ta vận động một chút đi!" Cố Hạo Khương cười tà, nói nhỏ bên tai cô.
Vân Nghê giật mình mở mắt, đôi tay nhỏ nhéo nhẹ vào ngực hắn:
"Anh thôi đi, hôm qua chẳng phải..."
"Anh vẫn chưa no!" Cố Hạo Khương rất vui vẻ mà ngắt ngang lời cô.
Vân Nghê nghĩ nghĩ gì đó một hồi lại cười tươi một cái:
"Anh! Để em làm đồ ăn sáng cho anh nha!"
Cố Hạo Khương nhướng mày không tin:
"Em làm?"
"Ừm! Cho nên em đi rửa mặt đây!" Nói rồi cô nhanh nhẹn nhảy xuống giường, ai ngờ lại bị Cố Hạo Khương kéo tuột trở lại:
"Lát nữa đi! Giờ anh muốn ăn em! Anh nhịn nãy giờ rồi!"
------------
Mọi người nghĩ ai sẽ hợp tác với Ngọc Cẩm Lăng đây? =))