Chương 86: Kết thúc

"Canh đến, canh đến —— nóng đấy".

Cuối cùng một bàn đồ ăn được đưa lên bàn, hai nhà ngồi vây quanh ăn uống, cửa sổ sát đất đang rơi từng bông tuyết, bên trong nhà vui vẻ hòa thuận.

"Đến đây, trước hết là phát bao lì xì".

Mẹ Yến đầu tiên:"Lần đầu mẹ phát lì xì cho con dâu, không biết nhiều hay ít mới tốt. Một chút tấm lòng, Miên Miên không cần ngại nhé".

Giang Ý Miên cầm lấy phong bao dày trong tay, chỉ cảm thấy hai chữ "Con dâu", hai chữ này thẳng tắp đánh trúng vào trái tim cô, ngay cả Giang Ý Văn đang nã pháo ở bên cạnh cô cũng không để ý tới.

Chương trình xuân đang phát trên màn hình, ấm áp lan tỏa trong phòng, Ôn Thanh Dung và mẹ Yến đang trong bếp rửa chén. Giang Trí cùng ba Yến đang ra cửa mua thêm rượu và thức ăn, Giang Ý Văn phát hiện nơi này không có chỗ dung thân, vì vậy tính ra cửa rủ bạn bè ra quán chơi game.

Giang Ý Miên và Yến Thành cùng ngồi xổm trên mặt đất, sờ con búp bê vải đã mang thai hai tháng. Trong bụng nó phình to tròn tròn, Giang Ý Miên không dám dùng sức, đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua bụng nó, con mèo phát ra tiếng rên meo meo.

"Bác sĩ nói nó có năm bé con, chỉ là lúc trước nhiễm bệnh, sợ sinh sản sẽ hơi khó khăn".

"A." Giang Ý Miên nhíu mày, "Vậy làm sao bây giờ?"

"Thay nó cầu phúc, mẹ anh còn chạy lên chùa miếu, thay nó thắp hương bái Phật, xin số đoán mệnh. Anh và ba cũng đi theo, còn muốn đem nhân sâm trong nhà ra hầm canh cho nó uống".

Cô cười: "Thật vậy sao?"

"Chắc không đến mức hầm canh, nhưng sẽ tìm bác sĩ thú y tốt nhất".

"Thật tốt." Giang Ý Miên nhìn búp bê vải đang bười biếng nằm bò, bị hai đôi tình nhân yêu nhau ngu ngốc sờ loạn, không kiên nhẫn duỗi người, nhưng cũng không tránh ra.

"Nó với ba mẹ anh, nói cho cùng đều là người nhà nhỉ".

"Ừm."Anh nói: "Em cũng vậy."

Mặt cô bỗng dưng nóng lên.

Yên tĩnh một lát, Giang Ý Miên nói: "Thật ra em vẫn rất sợ."

"Ừm?"

"Em vẫn chưa từng nói cho anh biết, sự việc trong nhà".

Đôi mắt cô nhìn qua, đồng tử đen láy mang theo vài phần tháp thỏm và thành khẩn:"...em không biết phải mở lời như thế nào".

Không muốn dùng loại chuyện sai trái này lấy cớ, không muốn dùng những việc như thế này đổi lấy sự dồng tình hoặc ý đồ kéo dài tình yêu. Ba cô phạm sai lầm, chẳng liên quan tới Yến Thành. Mà cô vì gia đình như những mảnh thủy tinh tan vỡ, Yến Thành không cần phải nhặt cô lên từng mảnh, từng mảnh.

Cô cảm thấy thật khó khăn, bản thân quá gian nan, luôn làm cho anh thêm phiền phức, lúc nào cũng thỏa hiệp. Ngay cả thời điểm này, cũng không có cách nào thẳng thắn nói về bản thân mình, mang chuyện đau thương nhất nói ra.

Nhưng anh rất tốt, chỉ nhẹ nhàng vỗ về đầu cô, nói: "Không cần".

"Để hiểu được một người có rất nhiều cách, em có thể nói trực tiếp với anh, cũng có thể nhắc tới mọi lúc, anh rất vui lòng lắng nghe. Đương nhiên, em cũng có thể cảm thấy không cần phải nói. Nhưng Miên Miên, anh muốn hiểu và cũng nguyện ý muốn hiểu em, không cần phải dựa vào việc mang vết thương của em xé mở".

Lúc anh nói chuyện luôn nghiêm túc như vậy, ngữ điệu không nhanh không chậm, ánh mắt chỉ nhìn cô.

Giang Ý Miên nhăn nhăn mũi, nuốt nước mắt vào trong, muốn khóc mà vẫn không khóc nổi:

"...Em xin lỗi, em luôn như vậy".

Chỉ cần cô phát hiện mình thật sự thích một người, liền sẽ không có cảm giác an toàn, muốn đánh vỡ cục diện, muốn lặp lại dò hỏi, muốn cứu vớt, muốn tra tấn lẫn nhau. Nhưng nếu nhận thức được:"Đối phương cũng thật sự thích mình", cô liền lại biến thành kẻ ngu ngốc trong tình yêu.

Thích một người giống như sa vào đầm lầy, người biết rõ trước mắt có thể là một bãi bùn, vẫn ảo tưởng phía bên kia là tương lai xán lạn, thẳng tiến chứ sẽ không lùi bước, khó khăn đến mấy đều sẽ bị đẩy lùi.

Trước đây cô có dự cảm, cho rằng Yến Thành là một người đặc biệt. Cho nên một hai lần mà thử, đến cuối cùng sức cùng lực kiệt, cũng không phát hiện ra anh có chỗ nào không tốt.

Thật sự có người không hề giữ lại gì mà trao đi chính mình sao? Cô rõ ràng không phải người đáng tin cậy. Giang Ý Miên nghĩ như vậy không chỉ một lần.

Xuất phát từ trách nhiệm, hay xuất phát từ lương tâm và đạo đức, cô cũng cho rằng mình đang cố tình nghiêm túc. Vì thế trong lòng đã luôn xem nhẹ, thật ra hết thảy đều căn cứ vào việc mình đã động lòng mà thôi.

Cô thích Yến Thành.

Cho nên sẽ như vậy.

Yến Thành biết cô đang suy nghĩ gì, nhưng khó mà không thuận theo cô, anh ôm người ôm lại gần, như muốn khảm vào trong lòng ngực.

Anh nói: "Ừm, anh rất yếu ớt, cho nên em hãy thích anh nhiều hơn một chút".

Giang Ý Miên lắp bắp nói, được.

Bên ngoài bỗng nhiên có tiếng động, trong TV vang lên một câu lảnh lót:"Các bạn khán giả đang xem truyền hình, chúc đại gia đình tất niên vui vẻ", khóa cửa mở ra, là Giang Trí và ba Yến trở lại. Bọn họ nói bên ngoài đã bắt đầu bắn pháo hoa, giọng nói còn chưa nói xong đã bị bùm một tiếng đánh gãy, ngay sau đó những âm thanh pháo bắn nổi lên bốn phía, làm cả lỗ tai rung động phát đau.

Trong lúc những tiếng pháo bùm bùm vang lên, Yến Thành ôm lấy cô nấp vào chỗ góc chết của sô pha, nhẹ nhàng đưa tay lên bịt kín cả hai tai cô, sau đó hôn lên môi.

Anh nói: "Em nhanh nhanh lớn lên, Miên Miên".

Âm thanh như thần chú gần trong gang tấc, chặt chẽ siết chặt lấy cô.

Ma nữ luôn quấy rối cuối cùng cũng bị cún nhỏ trung thành thu phục, không phải vì cún nhỏ có phép thuật, cũng không phải vì cún nhỏ tốt nhất, mà chính bản thân cô muốn đem cún nhỏ giữ ở bên mình.

Em sẽ không bao giờ lừa dối, cũng không nói đùa, anh có thể luôn ở bên cạnh em không.

Giang Ý Miên hỏi: "Anh sẽ luôn ở bên em chứ?"

Anh nói, đương nhiên.

Cún nhỏ mãi mãi yêu em.

///

THE END~

*

Kết thúc rồi nha chị em, tiếp theo mình sẽ beta lại từ đầu. Cảm ơn các bạn đã đọc.

Sau đó đang phân vân không biết nên edit H hay không H đây???