Chương 8: Cô chủ nhỏ

Chơi đến đầu óc mụ mị.

Giang Ý Văn tức giận đến ném cả chuột, đưa điếu thuốc lá lên miệng, quay đầu muốn tìm Yến Thành khóc lóc kể lể, mới phát hiện hai chỗ ngồi cách vách trống không. Mày nhăn lại, đầu óc còn đang mê mang, thì hai người bạn đối diện liền nhô lên hỏi có chơi nữa hay không.

"Chơi chơi chơi".

Con mẹ nó, lần này nhất định phục thù.

*

Yến Thành dẫn cô xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu mua nước súc miệng. Kỳ thật là ở tiệm nét cũng có bán nước, nhưng trong lòng anh muốn dẫn cô đi chỗ khác.

Lúc ra khỏi thang máy mới biết lúc này trời đã tối rồi, ánh đèn rực rỡ mới sáng lên, cảnh phố phường như họa, anh đứng đối diện bức tranh cầu treo được ánh đèn soi ngược xuống sông, một khung cảnh phồn hoa được miêu tả rất chân thật.

"Không cần lạnh"

Mua xong nước, anh cầm chai nước nhiệt đồ bình thường, đi tìm người ngồi ở ghế dựa bên ngoài. Giang Ý Miên mếu máo, nhìn rất không có hứng.

"Không mở nước cho tôi sao?"

Cô cúi đầu xuống, nhìn bàn tay hơi đỏ hồng của mình, nhỏ giọng nói:"Lúc hoạt động tay đều đau..."

Yến Thành nghe thấy.

Anh mất tự nhiên ho khụ một tiếng, vặn nắp chai nước, ngồi xổm xuống trước mặt đưa cho cô. Nhìn cô súc miệng sạch sẽ, lại cầm lấy chai nước vặn nắp đóng vào.

"Em..." Anh muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi, nhưng nhịn không được: "Thường xuyên như vậy sao?..."

Giang Ý Miên không hiểu: "Như thế nào?"

Anh cảm giác được biểu tình có chút biến hóa, đáy lòng hơi hoảng loạn.

"Ở nơi công cộng cùng con trai...như vậy".

Vẫn là vẻ mặt ngại ngùng nói ra những lời thô tục.

Rốt cuộc là anh thuần khiết bao nhiêu.

Nếu không phải vì anh rất cao tới mức ngồi xổm xuống mà cô cũng chưa thể nhìn thẳng vào anh, Giang Ý Miên thật sự sẽ cảm thấy mình đã làm vấy bẩn một thiếu niên cao trung thanh thuần mất.

Cô thở dài.

Yến Thành lập tức cảm thấy khẩn trương, hơi thở cũng trở nên dồn dập.

Thấy cô trầm mặc, tâm anh hơi ân ẩn đau. Nhưng duy trì vẻ mặt lễ phép cơ bản hỏi: " Không tiện nói cho tôi?"

Giang Ý Miên nhìn chằm chằm người không có tiền đồ trước mặt, đột nhiên ác ý nổi lên trong lòng, cố ý hỏi lại:

"Anh không phải là xử nam đấy chứ?"

"..."

"Như này không tốt lắm."

Anh trả lời hơi chậm, phản bác, "Nhưng tôi cũng không kém".

Như muốn có chứng cứ chứng minh điều đó, anh bổ sung:"Là chính miệng em nói.."

"Lần đầu tiên chúng ta lên giường, chính miệng em nói".

Cứu với.

Cũng mới làm có hai lần mà thôi, vậy mà anh vẫn canh cánh trong lòng.

Giang Ý Miên cảm thấy có ý tứ cực kỳ, thậm trí còn muốn cười.

"Vậy...là tôi nói như thế nào?"

Mặt anh lại đỏ.

Đây rõ ràng là một gương mặt anh tuấn mang vẻ lạnh lùng, tuy rằng nhìn hơi non nớt so với độ tuổi, cũng rất tự phụ, nhưng lại như dùng để viết cảm xúc, cái gì cũng có thể biểu hiện hết trên mặt.

Lúc làʍ t̠ìиɦ cũng vậy, không nói một lời, nhưng khi nghe được cô nói đau sẽ nhăn hai hàng mi lại với vẻ mặt ủy khuất, nghe được cô rêи ɾỉ lại sẽ trộm cong môi mà hôn cô.

Vốn dĩ Giang Ý Miên tính sẽ chẳng dây dưa nhiều với anh. Dù sao cũng là bạn của anh trai, lúc nói chia tay sẽ rất phiền.

Nhưng làm sao bây giờ, anh thật sự quá đáng yêu.

Ngay cả ngày thường cô phản cảm nhất là bị nam sinh hỏi nhiều vấn đề, nhưng từ trong miệng anh nói ra, là những câu từ đáng yêu thật sự.

"Cho nên ...chúng ta, có quan hệ gì đâu?"

Lúc anh nói ra những lời này mắt thường cũng có thể thấy được sự thấp thỏm, tay duỗi sang hai bên sườn như ôm lấy cô, mặt gân xanh trên cánh tay đều nảy lên, biểu hiện sự bất an.

Giang Ý Miên khom lưng, chống cằm, bốn mắt nhìn nhau với anh.

"Anh cho rằng chúng ta là quan hệ gì?"

Anh lại không nói, nhấp môi trầm mặc.

"Cảm thấy tôi ngủ với anh, cướp đi lần đầu tiên của anh, nên phải có trách nhiệm, là như vậy sao?".

Thật không thể nghĩ tới có một ngày, một cô gái học cao tam sẽ đối mặt với chàng trai đã thành niên nói ra lời tra như vậy. Mặc dù cô hỏi nhưng lời nghe vào tại lại như là đang chất vấn. Yến Thành mày cơ hồ như muốn méo xệch xuống dưới.

Trước mắt bọn họ hòa khí đang không được tốt, không thích hợp gần thêm một bước.

Anh nhớ tới vừa nãy, Giang Ý Miên muốn mình bắn vào ngực cô, anh lắc đầu nói:"Sẽ làm bẩn quần áo em".

Cuối cùng chính là anh nhanh tay nhanh mắt rút khăn giấy trong túi ra, sau đó xoa thành một cục ném vào thùng rác.

Giang Ý Miên híp mắt nằm trên đùi anh nói:

"Ngoan lắm, anh trai".

Cực kỳ giống như cô chủ nhỏ đang nựng chú cún con.