Chương 43: Được quý trọng

Thời điểm Yến Thành về đến nhà đã hơn mười một giờ, nhìn qua tin nhắn trên điện thoại. Thấy có tin nhắn mới, anh không click mở, cho xe vào nhà để xe, tới cửa nhà thấy trong phòng khách còn sáng, trong lòng lộp bộp.

Đẩy cửa ra, chỉ có thể thấy tivi đang phát âm thanh nhỏ của trận bóng, anh thở dài một hơi.

"Ba."

Người đàn ông ngồi trên sô pha đang ôm chú mèo nhỏ, nghe thấy âm thanh, một người một mèo thong thả xoay đầu.

"Đã về rồi?"

"Meo."

Yến Thành nhìn người ngồi trên ghế ôm con búp bê vải(*)trong lòng.

(*)Tên con mèo!

"Vâng, mẹ con ngủ rồi ạ?"

Ba Yến biểu tình ngưng đọng, trầm mặc không nói lời nào. Yến Thành không kịp nhìn biểu tình phức tạp trên mặt ông, cửa phòng trên lầu rắn chắc mở ra cạch một tiếng.

"..."

"Cậu còn quan tâm tôi ngủ chưa? đúng là hiếu thảo ha, Yến Thành".

Một khi mẹ Yến gọi tên đầy đủ của anh, tiếp đến sẽ có một hồi bão táp phong ba.

"Con cho rằng nhà là cái gì? Khách sạn?"

"Hai ba ngày đều chạy ở bên ngoài, trời không tối thì không trở về đúng không, lúc nào muốn về thì về, đúng không?"

Bà còn mặc áo ngủ, móng tay màu sắc rực rỡ, bấu vào lan can màu vàng, giờ này đang cầm ly nước, ung dung ưu nhã cực kỳ, nhưng trong miệng nói lời nóng nảy không lưu tình.

"...Không phải."

Yến Thành bất đắc dĩ, trộm đưa mắt nhìn người ngồi trên sô pha cầu cứu.

Nhưng một người một mèo đã sớm theo địch, nhìn màn hình TV xem trận bóng trực tiếp, căn bản không để ý tới sống chết của anh.

"..."

*

Hôm nay là thứ tư, có hai tiết toán liền nhau, Giang Ý Miên và đại số liều mạng hai giờ liền, rốt cuộc tiếng chuông cũng reo lên, cô thở dài một hơi.

"Mệt chết mất, mệt chết."

"Thật không hiểu ai phát minh ra cái chương trình học này, không phải làm khổ nhân loại sao".

"Sao tiết ngữ văn của thầy Đường cậu không nói lời này".

"Mình..."

Trên hành lang gà bay chó sủa, có người chạy vội vàng qua, có người dựa vào lan can ríu rít nói chuyện phiếm. Thời gian nghỉ giữa giờ đều là học sinh ầm ĩ chạy loạn, cao tam cũng không ngoại lệ.

Cả người Giang Ý Miên đều dính vào lan can, ngửa đầu nhắm mắt phơi nắng.

Bạn học cầm hai lon đồ uống lạnh tới, đồng thời dán lên mặt cô.

"Fuck"

Biết cô đang sắp nổi lửa, cô ấy bật nhanh nắp lon nước đưa tới, Giang Ý Miên cầm lấy, lon nước có ga vẫn còn bọt nháy mắt tràn ra tay, hơn nữa mang theo cái lạnh, kí©h thí©ɧ làm cho cả người tỉnh táo.

"Nhìn qua cậu hơi tiều tụy, ngày hôm qua làm gì?"

"Hôm qua bảo đi chơi cậu không tới, tối hôm qua chúng tớ đi cùng mấy người bên trường bên cạnh chơi, ngẩng đầu lên thấy toàn nam sinh trường thể thao, đẹp trai tới mắt mù luôn".

Giang Ý Miên nghe câu được câu không, chờ bạn cô nói xong mới chậm rì rì trả lời.

"Đi cùng bạn trai"

"Bạn trai nào?"

Giang Ý Miên:?

Thấy biểu tình như ăn phải phân, bạn cô cười ha ha, "Được rồi, không đùa cậu."

"Vẫn là anh chàng đó à? Tên là đại cẩu cẩu?"

Giang Ý Miên mắt liếc cô bạn một cái: "Sao cậu biết?"

"Mỗi lần anh ta tới đón cậu, chúng tớ đều đứng sau nhìn. Một người cao như vậy, lúc nghe cậu nói chuyện biểu tình dịu dàng ngoan ngoãn, lúc cúi đầu khom lưng tớ đều muốn rớt hai giọt nước mắt thay anh ấy".

"Đây không phải bạn trai cưng thì là cái gì?"

"Giang Ý Miên, cậu cũng thật hành người ta." Cô gái ái muội chọc chọc bả vai cô:"Nào nói đi, yêu đương cũng một thời gian rồi, ngủ chưa?"

Cô không có thói quen tâm sự đam mê giường chiếu cho người khác, vì thế chỉ cười cười không trả lời.

Bạn cô cũng thuận miệng hỏi, không tính thật sự muốn đào từ cô chuyện gì.

Chỉ là...

"Anh chàng này có gì đặc biệt? Có thể làm cho cậu kiên nhẫn kéo dài lâu như vậy?"

Phải biết rằng, bạn trai cũ của Giang Ý Miên, ai cũng cao ráo đẹp trai, nhưng đem lại niềm vui cho cô thì không nhiều. Đôi khi đối phương không làm sai điều gì, chỉ là cô thấy mất hứng, lấy đại lí do nào đó, không muốn mất thời gian mà chia tay.

Đặc biệt sao.

Giang Ý Miên cũng không nghĩ ra.

Đối với Yến Thành, cô xác nhận có rất nhiều thời gian cùng kiên nhẫn, cũng phá lệ vì anh vài lần. Nhưng nói tới anh có ưu điểm gì đáng giá làm cho cô như vậy ... Giang Ý Miên thật sự không nghĩ ra nguyên nhân vì sao.

"Đại khái là..."

Cô gái một tay cầm lon nước, ngửa mặt đón ánh mặt trời, chiếu xuống một tầng nhu hòa.

"Anh ấy nhớ kỹ những lời mà mình đã nói, việc này làm cho mình có cảm giác, được quý trọng".