Chương 33: Mắc câu

Anh sống hơn hai mươi năm, gặp qua rất nhiều sự việc và con người, nhưng không giống như giờ phút này, cảm giác tim đập như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Chàng trai với tóc mái ướt rối loạn vì dính phải vài giọt nước bị cô hắt vào, nước chảy xuống theo sợi tóc mái toán loạn, dọc theo chiếc mũi cao thẳng trượt xuống dưới ngực, hầu kết anh lăn lộn, chỉ cảm thấy khô khốc khó nhịn.

Giang Ý Miên thấy thái dương của anh nổi đầy gân xanh, có thể đoán được anh đang thấp thỏm. Rõ ràng tất cả kế hoạch do anh xắp sếp, cả quá trình nước chảy mây trôi, đã làm rất tốt, người trưởng thành sấm rền gió cuốn, con người anh bộc lộ rõ ràng, nhưng vừa tính đến sự việc này, anh lại ngoan hiền cảm thấy thẹn thùng như một đứa trẻ. Đây là sự tương phản,làm cô muốn ngừng trêu trọc nhưng không được.

Giang Ý Miên tươi cười vui vẻ, lấy cái chân đã bị ngâm hơi ửng đỏ đưa lên, hướng nơi Yến Thành đang đi tới, lúc sắp bắt được vạt áo cô, một chân dẫm lên ngực anh.

Thời điểm này, khả năng cô cũng không biết.

Hành động như vậy thật quyễn rũ, làn da trắng bóc cùng quần áo nửa kín nửa hở, bị làn nước ấm áp trong ao hun nóng chân tay và cơ thể, đây chính là một liều xuân dược.

Yến Thành đã cảm giác được, mình đang cương lên.

Anh nuốt nuốt nước miếng, duỗi tay cầm lấy cổ chân cô. Bàn chân thon thả có thể nắm trong lòng bàn tay, nhỏ nhắn đáng yêu, sức lực không lớn đạp lên trên ngực anh.

"Bảo bối..."

Anh đã học thói quen của cô, lấy lòng. Hy vọng cô phát lòng từ bi, hãy buông tha trêu trọc dày vò đốt lửa trong lòng đàn ông.

"Ơi."

Giang Ý Miên không để ý đáp lại.

Yến Thành đang cầm cổ chân cô, không lấy ra, chỉ là một động tác nhỏ, nhưng cô làm với vẻ nghiêm túc, dùng đầu ngon chân mượt mà óng ánh, dẫm lên núʍ ѵú màu nâu của anh mà di.

"Ô."

Người đàn ông bị chạm vào điểm mẫn cảm liền kêu lên, âm thanh trầm thấp sắc tình, người nghe cảm thấy lỗ tai run rẩy.

Giang Ý Miên nhướng mày lên: "Quyến rũ em?"

"...Không có."

Cự vật của anh đang ngâm mình dưới ao, cách tấm vải qυầи ɭóŧ, như muốn nứt vỡ.

"Không có sao?" Cô không thuận theo mà buông tha, ngón chân không ngừng ấn xuống vân vê điểm này, nghe anh nói ẩn nhẫn trầm khàn thở dốc.

"Không đúng sự thật, vậy sao anh kêu tới dễ nghe như vậy?"

"Không đúng sự thật, vì cái gì, anh trai kêu nhìn qua sướиɠ như vậy?"

Cô nói mỗi một chữ cơ hồ là dẫm lên sự thẹn thùng trong lòng của Yến Thành, anh và Giang Ý Miên không giống nhau, da mặt mỏng như tờ giấy. Có đôi khi Giang Ý Miên chơi tới vui vẻ, lúc nói lời thô tục và hạ lưu, anh đều nhíu mày và dùng môi chặn miệng cô.

Không phải cảm thấy điều đó là thấp kém, chỉ là anh không chịu nổi.

Sức lực nắm cổ chân cô của Yến Thành ngày càng lớn, như muốn bóp nát xương cốt của cô. Giang Ý Miên hơi bị đau, nhưng động tác dưới chân vẫn không muốn buông tha cho người trước mặt:

"Có phải anh không thích bị em làm càn như vậy?"

Chàng trai không nói lời nào, mặt mày nhiễm một tầng hơi nước, ngăn không được sắc dục đang cuồn cuộn.

"Thích bị em đối với anh thô bạo?". Lòng bàn chân cọ qua cơ ngực, vuốt ve thân thể trần trụi, giống như trong thời cổ đại, công chúa dâʍ ɭσạи đang nuôi một chàng nam sủng: "Hay vẫn là thích..."

Giang Ý Miên rời chân xuống, ngón chân căng ra, dẫm lên đồ vật anh giấu dưới nước, côn ŧᏂịŧ đã dựng thẳng đứng:

"Làm em sao...."

Những câu hỏi ngày càng chậm lại phía sau ra một kết quả cuối cùng, bình tĩnh như tuyên bố một mệnh lệnh.

Yến Thành chỉ cảm thấy hơi nóng cuồn cuộn trong cơ thể, như sóng gió kích động cuốn lên bờ bát, cọ rửa sự khắc chế và lý trí của anh. Anh bất chấp cái gì rụt rè, kéo cô ôm xuống nước, xốc đi tấm áo tắm dài vẫn luôn che đậy cảnh xuân trên người cô.

Giang Ý Miên thấy rõ ràng đồng tử đang co chặt nơi đáy mắt, chiếc cằm căng thẳng cùng đường cong cơ bắp, anh mím môi thành một đường thẳng cùng gân xanh trên thái dương, thể hiện rõ mình đang thật sự hưng phấn.

Cô gái nhỏ trước mắt bị ôm vào trong ngực, được khóa bởi khuỷu tay, tấm sa mỏng trên người uyển chuyển bị nước len vào căng lên, ướŧ áŧ dán sát vào người, phác họa đường cong của nhũ thịt no đủ cùng huyệt cốc giữa hai chân. Hơi nước mông lung, hun cả người cô màu hồng phấn, ánh mắt vô tội nâng lên, đối lập với bộ quần áo dâʍ đãиɠ muốn làm người ta si mê không dứt. Ham muốn chinh phục trong lòng lại dâng cao nhưng chưa kịp cao hứng đã bị người nào đó thô bạo chế trụ cằm, xoạy lại hôn môi, cái lưỡi xâm nhập, không cho thở dốc, bá chiếm dây dưa không dứt.

"Giang Ý Miên..." Âm thanh nhẹ nhàng vang lên, sau đó như nghiến răng nghiến lợi:

"Rõ ràng là em quyến rũ anh".

Cô gái cười, âm thanh thanh thúy như chiếc chuông bạc.

Cô cầm lấy một tay khác của Yến Thành, đặt lên điểm xưng to của mình, kích cỡ từ trước tới nay luôn cao ngạo, đặc biệt là khi ở trước mặt anh.

Chỉ kéo một cái nhẹ nhàng, khe hở của thịt như tràn ra khỏi lòng bàn tay, trơn trượt đầy tràn, làn da nhẵn nhụi tới không tưởng.

"Chính là quyến rũ anh đấy".

Trong mắt cô sáng ngời, chân thành thẳng thắn cùng thành khẩn gặp nhau.

Cho anh xem đó, Yến Thành.

Anh biết rõ là đang quyến rũ mình, không thì tại sao vẫn cam tâm tình nguyện mà mắc câu?