Chương 31: Nước đường

Tính Giang Ý Văn là người hiếu động, chuyện đi du lịch cực kỳ thích thú. Cho nên khi nghe thấy Giang Ý Miên nói sẽ dùng ba ngày nghỉ quốc khánh cùng bạn học đi ra ngoài chơi, anh ta hưng phấn cực kỳ:"Đi đâu chơi? Có thiếu người dẫn đường không, ghi tên cho anh?"

Giang Ý Miên bị anh ta phiền hai ngày, chết cũng không buông, sau đó anh trai thấy không cảm thấy thú vị nữa, tự tìm trò vui khác.

Ngày xuất phát cô không dám bảo Yến Thành tới nhà đón, tự mình đi tới điểm hẹn nơi anh đang đỗ xe. Mẹ Giang ở cửa tiễn cô, mặt lo lắng như mây đen bao phủ, luôn dặn mãi phải chú ý an toàn. Giang Ý Miên đông cứng vâng dạ vài tiếng, cô bảo mẹ vào nhà nhanh đi, đừng để bị cảm. Bà thân thể yếu đuối, từ lúc sinh ra cô thì bệnh tật liên miên.

Nghĩ tới đây, cuối cùng cô cũng có chút không đành lòng, nhìn bà quan tâm mình ở trong mắt, chào một câu.

Âm thanh nhỏ nhẹ, bà khoác lại áo khoác, cười nhạt nói:"Chơi vui vẻ, về sớm chút".

Taxi rời đi để lại làn khói xe, bà nhìn theo xe tới đoạn rẽ ngoài đại lô, ho khan hai tiếng mới trở vào nhà.

*

Nghĩ tới kỷ nghỉ này Giang Ý Miên không có bao nhiêu ngày, Yến Thành tính không cần dẫn cô đi quá xa. Giờ đã cuối thu,đúng lúc thành phố bên cạnh lá thu đang rụng, có làng thông đang vào mùa du lịch, người người đến đây rất đông, nhờ quan hệ anh đặt trước, dẫn cô gái nhỏ đi chơi xem náo nhiệt.

Chỗ ở giá không thấp, kéo tấm màn ra, cây xanh trải dài ngoài cửa sổ, cách đó không ca có hồ nước đang bốc hơi, mặt trời sắp lặn, còn có tiếng chim hót.

"Giờ hơi muộn, ngày mai dẫn em ra ngoài chơi một chút". Yến Thành đã xếp xong hành lý.

"Sắp xếp rồi anh dẫn em ra ngoài ăn cơm".

Giang Ý Miên rất ít khi đi đâu,hồi sơ trung đi cùng ba mẹ đi ra đảo chơi. Nhiều năm đã qua, tới bây giờ mới lần nữa đi xa, còn đi cùng bạn trai, trải nghiệm mới mẻ làm cô rất hưng phấn.

"Được."

Dưới tầng đầy đủ mọi thứ, đây là giờ ăn cơm nên biển người tấp nập. Giang Ý Miên nhăn mặt, ngước nhìn về phía Yến Thành, tất nhiên anh cũng đang bất đắc dĩ, vẫn ung dung dắt tay cô đi:"Đi thôi, dẫn em đi ăn cái khác".

Bởi vì đây là núi, con đường vẫn đang sửa nên hơi nhỏ, ô tô khó có thể đi vào, cho nên cách đó không xa có rất nhiều xe máy cho thuê. Yến Thành quét mã thanh toán, đưa cho Giang Ý Miên chiếc mũ bảo hiểm, mình cũng đeo lên. Xe bắt đầu chạy, lúc chạng vạng phong cảnh tươi mát, hương hoa cỏ cây tự nhiên lan tràn, cùng chút khói bếp hòa lẫn vào nhau. Cách không xa vài đám mây lười biếng đang trôi thong thả.

Giang Ý Miên mặc váy ngắn, bị gió thôi tung bay, cũng may cô mặc quần an toàn nên cũng không sợ lộ.

Yến Thành ngồi phía trước, bả vai dày rộng rắn chắc như núi, ngăn cản gió tạt vào người cô. Cô gái ngồi ở phía sau, đôi tay từ từ ôm lấy vòng eo gày gò nhưng rắn chắc, bàn tay đan lại phía trước. Anh có ý xấu nổi lên, tăng tốc một chút làm phía sau kêu lên một tiếng sợ hãi, sau đó cảm giác được vòng ôm bên hông xiết chặt.

Anh làm vài lần, Giang Ý Miên không nhịn nổi nữa hô tên anh:"Yến Thành".

Chàng trai khẽ cười, đã biết vì sao mà cô nổi giận.

Làng du lịch này đang bị khai phá, nhưng vẫn còn có một vài cửa hàng của dân kinh doanh tự do. Màn đêm buông xuống. Những ngôi sao nhỏ bắt đầu nhô lên. Cửa hàng ăn uống đã đầy ắp người, nhưng cũng may vẫn còn chỗ trống.

Hai người chọn tiệm lẩu, chủ quán rất nhiệt tình. Giang Ý Miên nhìn cửa hàng và đồ đạc đỏ thẫm, thì thầm cùng Yến Thành:"Chủ quán chắc chắn là người Trùng Khánh".

Suy đoán này được Giang Ý Miên tập chung ở bên trong nồi lẩu, lúc ăn sặc vài ngụm nước miếng, đã chứng minh được điều này.

"Ăn từ từ."

Yến Thành nhìn cô vừa ho khan vừa lè lưỡi, bị cay tới mức cả người đều đỏ, môi hơi sưng lên, một mảnh môi đều mơ hồ hiện lên phấn nộn, ánh mắt anh thâm trầm tối sầm một chút.

"Thật sự...thật cay."

Chủ quán đi qua thấy bộ dạng này của cô, bị chọc cười ha ha, từ quầy bưng lại một cốc nước mơ chua, nói tặng bọn họ.

Yến Thành nói cảm ơn, đưa cho Giang Ý Miên hạ hỏa. Cô uống ừng ực hết một cốc to, mới cảm thấy đầu lưỡi không tê nữa. Chưa được bao lâu, cô lại thò đũa vào chảo gắp miếng cảo thảo đỏ hồng trong nồi. Yến Thành đưa cô một bát nước trong:"Nhúng vào rồi ăn" .

Lúc dùng bữa, anh không ăn của mình, còn chăm sóc Giang ý Miên, cô duỗi tay anh cũng duỗi tay, sợ tay áo rơi vào nồi dính dầu mỡ. Giang Ý Miên tạm dừng chiếc đũa, ánh mắt nhìn tới đâu, Yến Thành đều ngầm hiểu lấy đồ thả vào trong nồi. Lúc sợ cô bị sặc, Yến Thành cũng để ý tới cốc của cô còn nước hay không.

Người đi người đến, bởi vì dung mạo xuất xắc của anh đã hấp dẫn hai cô gái bàn khác, hai người nhịn không được cảm thán thành tiếng:

"Anh ấy đối với bạn gái cũng thật tốt quá..."

"Nếu tớ có người cẩn thận tỉ mỉ đối với mình như vậy, đúng là sẽ cảm động tới khóc mất".

"Thật hy vọng trước khi xuống mồ gặp được người đàn ông như vậy..." .

Hai bàn chỉ cách nhau một lối đi nhỏ, âm thanh tuy nhỏ, nhưng vẫn lọt vào tai rõ ràng.

Giang Ý Miên đang ăn thì dừng tay một chút, phát hiện mình cũng không để ý tới những chi tiết đó, cô chỉ lo ăn, hết thảy trở thành điều đương nhiên. Yến Thành liếc cô một cái, có thể đoán được điều cô đang nghĩ:"Em ăn của em".

Cô là người rất khách sáo, ở chung một thời gian, Yến Thành cũng hiểu. Lúc xem phim hay đi ăn đều phải tốn tiền, sau khi đưa cô về nhà cô đều chuyển khoản một nửa hoặc hết, làm cho anh tức giận rất nhiều lần.

Không muốn thua thiệt, không muốn ai phải liên lụy, không cảm thấy người khác là chiếc bánh có nhân.

Đó chính là Giang Ý Miên.

Người khác có thể yêu cầu bạn trai ba bốn giờ sáng đi ra ngoài mua cháo, chạy tám con phố đón người do uống say, dành thời gian đưa bạn đi mua thú bông vì bạn nhắc mãi. Nhưng cô thì không.

"Anh là bạn trai em". ở giữa là nồi lẩu bốc hơi nghi ngút làm mặt anh mông lung mờ ảo, cặp mắt đen nhánh được bao phủ một tầng nước thâm tình ôn nhu, cách một làn khói trắng, nhìn chăm chú vào cô nói từng câu chữ: "Em có tư cách yêu cầu anh". Lúc anh nói lời này gương mặt có chút say hồng, cũng không biết do lẩu cay, hay vẫn là do tính cách hay xấu hổ của anh.

Rõ ràng đang ngượng ngùng, nhưng anh nhìn cô chưa từng rời mắt.

Giang Ý Miên cảm giác trong lòng như khối bông, nơi mềm mại yếu ớt bị thứ gì đó đυ.ng phải.

Lục chạm rất nhẹ, làm lõm vào một chỗ.

Sau đó thật chậm rãi, nước đường ngọt ngào chậm rãi rót vào.