Chương 18: Ngoại lệ

Thật ra cây gậy thịt của anh rất to, tư thế nào cũng có thể làm Giang Ý Miên cảm thấy sung sướиɠ.

Nhưng vào từ phía sau, nguyên cái cây gậy thô to chậm rãi tiến vào càng chạm tới tận đáy, chọc sâu vào điểm mẫn cảm của cô.

"Thích..." Cô vươn đầu lưỡi liếʍ quanh vành môi, hành động ám chỉ " Làm em đi..."

Yến Thành cầm tay cô vắt chéo đè lại phía sau lưng , cự vật vẫn đỉnh sâu trong thân thể cô, tiểu huyệt nhỏ bao bọc lấy anh, vừa làm vừa đi. "A.."

Vừa đi vừa động nện từng bước một, bên trong dươиɠ ѵậŧ cũng động theo bước chân, vừa đi được hai bước, Giang Ý Miên chịu không nổi mà đẩy anh rồi quỳ xuống, ngẩng đầu lên run rẩy, thân thể tiết nước đầy mặt đất. " Lại đi tè.." anh nhỏ giọng nói, theo ý cô mà ngồi xuống, sờ lên dòng nước cô vừa phun ra từ trong thân thể, còn mang theo độ ấm.

( Biếи ŧɦái vl)

Yến Thành bẻ cằm cô quay lại nhìn mình:"Mới như vậy mà đã sướиɠ sao..."

"Sướиɠ..."

"Anh làm rất sướиɠ... ưʍ..."

Ánh mắt của cô chứa đầy du͙© vọиɠ, rõ ràng phía dưới kia vẫn đang há mồm run run rẩy rẩy chứa đựng cây gậy thịt, như không thể chứa nổi, cô vặn eo cắn nuốt lấy nó. Chàng trai ủn mông một cái, để tùy ý cô cưỡi lên tác oai tác quái.

Nước nôi tràn trề làm ướt cả hai bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©, cô ngồi lên nên bắp đùi dán vào cơ bụng, mang theo xúc cảm ướt dính. Cô giống như cô nàng dâʍ ɖu͙© mãi mãi không biết thỏa mãn, cưỡi trên người anh với trái tim vui sướиɠ, dươиɠ ѵậŧ cương cứng của anh chính là chốt mở, khi đã chạm vào, nước lũ bắt đầu tràn ra.

Huyệt nhỏ phấn nộn, âm đế sung to như hai quả nho, cô thật sự chịu không nổi, Yến Thành trước sau vẫn ở điểm giới hạn chưa bắn ra.

Cuối cùng vẫn là Giang Ý Miên co rút bắn ở hông anh một dòng nước sền sệt, lúc này Yến Thành mới thong thả ung dung rút cây gậy của mình ra.

Cô vẫn còn bị kɧoáı ©ảʍ cao trào vừa rồi cuốn lấy, liền thấy chàng trai rút ra cây gậy dính đầy nước của mình, anh duỗi tay bao lấy đỉnh, xoa bóp một chút rồi chính mình loát động, mã mắt tiết ra một chút dịch, anh nhắm mặt lại rồi đĩnh eo theo, rêи ɾỉ một tiếng rồi bắn ra.

Trên mặt đất một mảng trắng đυ.c hỗn độn. Giang Ý Miên ngơ ngác nhìn, nói: " Thật lãng phí..."

"Hẳn là nên bắn vào trong..." Cô cười cười, cơ thể trần trụi bò tới chui vào l*иg ngực anh, hôn lên đôi môi:" Rót vào trong bụng em, có được không?"

Thật ra đây là câu vui đùa, bắn thật thì quá nghiêm trọng rồi, Giang Ý Miên coi đó chỉ như lời nói để trêu chọc, tán tỉnh mà thôi.

Nhưng lại làm cho Yến Thành nhăn hàng mày, tâm trạng không vui ẩn nhẫn cơ hồ muốn phá tung mà ra. Anh nhìn miệng cười thỏa mãn có chút hơi chói mắt. Nhưng thân thể này nằm lên người anh quá ấm áp, anh không nỡ đẩy ra. Ngón tay vuốt ve cánh môi sưng đỏ của cô, nỗi khổ sở tràn ra, nhẹ nhàng hỏi Giang Ý Miên:

"Những bạn trai cũ của em, em đều sẽ...cho bọn họ..."

Lời nói thả chậm tốc độ, nhiều từ ngữ không dám nói ra, sợ đây là sự thật.

Nhưng nếu thật sự như vậy, anh làm sao bây giờ? Chỉ không ngừng thuyết phục chính mình, đây là chuyện tốt rất bình thường, đối với cô chỉ như là nước và sữa hòa vào với nhau, là như thế này sao?.

Anh đúng là tham lam.

Anh không nghĩ.

Không nghĩ làm Giang Ý Miên cảm thấy anh là một người vừa keo kiệt lại mẫn cảm. Nhưng anh căn bản khống chế được chính mình biến thành một người có lòng tham.

Giang Ý Miên ngơ ngác, nhìn vào ánh mắt anh một lúc thấy được sự thâm trầm và trống rỗng.

Làn da Yến Thành quá trắng, cho nên cảm xúc và tâm tư sẽ viết hết ở trên mặt, anh sẽ không lừa dối được người, cũng sẽ không hiểu được những quy tắc của trò chơi.

Nếu như là người khác, Giang Ý Miên đã nổi nóng, đề nghị chia tay.

Nếu anh nghĩ tôi như thế nào thì kệ anh, nghĩ sao cũng được, tôi không giải thích. Là anh không đủ hiểu con người tôi, nên cũng chẳng có tư cách.

Nhưng anh so với những người khác không giống nhau.

Để ý đã viết rõ hết lên mặt. Nếu không để ý thì sẽ không giao ra con át chủ bài, là tình cảm.

Trong lòng cô có chút hoảng loạn, tâm trạng này làm cho cô thấy bất an và muốn trốn tránh. Giang Ý Miên ôm lấy cổ anh, không muốn thấy biểu tình rách nát trên mặt:

"Em không có.." Cô đang giải thích, nhưng không biết dùng lời nào hoa mỹ hơn cả:

"Anh hãy tin em"

Em không phải người tùy tiện như vậy.

Trong lòng hò hét, nhưng không biết mở miệng như thế nào. Đó là sự kiêu ngạo của cô, cô đã quen bị người khác cho rằng xấu tính còn bạo lực, có thể không buông tay, đã là thành ý tốt nhất của cô rồi.

Đây là cảm giác lần đầu tiên yêu đương mà cô thấy sợ hãi, sợ mất đi.

Yến Thành cũng ôm lấy cô, nói cho cô biết, anh biết.

Giang Ý Miên không hiểu tại sao mình lại khóc, nước mắt không tiếng động rơi xuống.

"Về sau nếu có chuyện gì em làm anh không vui, nói cho em biết được không?"

Cô lấy hết can đảm đặt tay lên giữ mặt anh, mới phát hiện ra đôi mắt đen nhánh cũng hơi ướt, tơ máu trải rộng trong hốc mắt, không tốt lắm so với cô.

Thân thể bọn họ đều trần trụi, dính lấy thành khẩn gặp nhau. Giang Ý Miên hít hít mũi, khóc nức nở không dừng lại.

"Tuy rằng em chưa bao giờ để ý, cũng sẽ không để ý"

"Nhưng anh là ngoại lệ."