Chương 8

8.

Tống Mạch nói anh gấp gáp vậy là vì ngày mai có trận đấu bóng rổ giữa đại học A và đại học D. Đây là trận đấu quan trọng nhất trong năm nay, năm ngoái với tư cách đội trưởng, anh không phải thi đấu. Nhưng hôm nay tay bóng chủ lực của đội sơ ý ngã gãy chân, thật sự không tìm được ai nên tìm đến anh. Thế nhưng từ năm nay anh bị mắc chứng ngủ rũ, thật sự không có gì đảm bảo tình hình trên sân. Để đảm bảo thời gian tỉnh táo đủ dài thì hôm nay anh ta cần phải gần gũi với tôi thời gian dài hơn.

Ặc, lời này nghe không ổn.

Nhưng đúng là nghĩa trên mặt chữ, chúng tôi cần gần gũi trong thời gian dài, vậy thì chỉ có thể tối ngủ cùng với nhau.

Tôi khoanh tay: “Ha ha, đây là anh cầu xin tôi đấy, cho tôi cái gì tốt nào?”

Tống Mạch sâu kín nói: “Thuốc ngủ tùy nghi sử dụng, gọi tới là tới, cô còn suy xét cái gì?”

Tôi hưng phấn kéo anh ta chạy ra khỏi trường: “Thuê phòng thuê phòng êee hêee!!”

Tống Mạch: “…”

Nhưng chúng tôi ra ngoài trễ, lại đúng cuối tuần, những khách sạn tốt gần trường đều hết phòng, vì vậy chỉ tìm được một khách sạn nhỏ.

Chắp vá tạm một đêm cũng được.

Chúng tôi tắm xong đi ra, không có nửa phần ngượng ngùng, đi ngủ luôn là được.

Nhưng tôi ngủ không được.

Bạn hỏi tôi tại sao?

Tống Mạch, hotboy trường, 1m85, cơ bụng 8 múi, mặt mũi đẹp đẽ, người thơm tho.

Một người sống to đùng như vậy nằm bên cạnh thì có tu cũng ngủ không được.

Tống Mạch cũng không buồn ngủ, anh ta nghiêng đầu liếc nhìn tôi: “Ngủ không được?”

Tôi gật đầu.

Khóe miệng anh ta nhếch lên nụ cười: “Chúng ta vui vẻ chút đi.”

Tôi: “?”

Nửa giờ sau, đối thoại chúng tôi biến thành thế này:

“Anh đỉnh thật, sao có thể kiên trì lâu như vậy.”

“Không được, nhét vào cẩn thận chút.”

“Rút ra từ từ thôi, đừng có mạnh như vậy.”

“Căng chết tôi.”

Cốc cốc cốc.

Đột nhiên cửa bị gõ vang, tôi với Tống Mạch liếc nhìn nhau.

Tống Mạch đi mở cửa, ngoài cửa là một ông anh mặt đỏ tai hồng.

Anh trai đó lúng túng nói: “Người anh em, khách sạn này cách âm không tốt, hai người… đi ngủ sớm chút, haizz, ông già như tôi nghe thấy mà mặt đỏ tim đập…”

Khóe mắt anh ta liếc nhìn thoáng vào bên trong, đúng lúc đối diện với tôi.

Anh trai ngẩn người.

Mặt tôi bị dán đầy giấy, tay cầm một thanh gỗ, trước mặt tôi là mấy khúc gỗ của trò rút gỗ. Tôi đang thận trọng dùng tay kéo một trong số chúng ra.

Tôi cũng không biết giờ phút này chúng tôi xấu hổ hơn hay anh trai kia xấu hổ hơn