Chương 17

17.

Buổi tối, tôi nằm trên giường, tinh thần như mới dùng chất kí©h thí©ɧ.

11 giờ, tôi điện thoại cho Tống Mạch: “Tôi muốn bổ sung một chút điều ban ngày nói.”

Giọng Tống Mạch có vẻ căng thẳng: “Điều gì?”

Tôi nghiêm trang: “Anh không cần tôi, tôi cũng không cần anh.”

Đầu dây bên kia thật lâu không nói chuyện, sau đó Tống Mạch nghiến răng nghiến lợi nói: “Em nghĩ kỹ rồi hẵng nói…”

“Ý tôi là,” tôi ngắt lời anh, “Từ trường của chúng ta hình như không còn tác dụng, đến giờ tôi vẫn chưa ngủ.”

Tống Mạch: “Tại sao?”

Tôi hắng giọng: “Vì một khi tôi nhắm mắt lại thì trước mắt đều là anh. Tống Mạch, anh phải chịu trách nhiệm, hiện giờ tôi mất ngủ là do anh.”

Bên kia im lặng vài phút. Sau đó Tống Mạch lên tiếng, giọng khàn khàn như đang kiềm chế điều gì: “Xuống lầu, thuốc của em đến.”

18.

Đêm hôm khuya khoắt.

Tôi đi dép lê ngồi bên hồ trước ký túc xá với Tống Mạch, lạnh như chó.

Tống Mạch hận rèn sắt không thành thép, thở dài, đổi hướng cho tôi, bảo tôi gác chân vào ngực anh.

Tôi rúc người trong áo khoác, không biết nên nói gì.

Tống Mạch nói trước: “Mấy hôm trước tin nhắn em gửi anh đã đọc.”

“Tin gì?”

“Câu bị thu hồi.”

Tôi đỏ mặt, định giải thích thì Tống Mạch đã nghiến răng nói: “Anh nhìn thấy tin thì nhảy dựng lên báo với bạn cùng phòng là anh hết ế, kết quả em lại thu hồi về, sao vậy? Còn do dự?”

Tôi lại nuốt lời giải thích xuống.

Tống Mạch không chịu buông tha: “Sau khi về trường tại sao trốn anh?”

Tôi ủ rũ: “Chứng ngủ rũ của anh không phải trị khỏi rồi sao, cần em chi nữa. Chưa kể mọi người nói mấy ngày nay anh với hoa khôi khoa Y quan hệ rất tốt, em không được nghĩ ngợi à.”

“Em nghĩ con khỉ.”

Nói chuyện đàng hoàng, mắc gì mắng tôi.

Tống Mạch còn có vẻ ấm ức hơn cả tôi: “Chị ấy nghiên cứu nhiều về chứng mất ngủ, anh chỉ hỏi chị ấy về chuyện trị mất ngủ thôi.”

Hả?

Vậy là…

Vì tôi à.

Về phần tại sao chúng tôi ở bên nhau có thể giải quyết được chứng bệnh mà Tống Mạch phải tìm cách trị cho cả hai thì Tống Mạch nói, “Vì anh hy vọng dù không có anh thì em vẫn có thể ngày nào cũng ngủ ngon.”

Tôi nhìn Tống Mạch, lòng rung động.

Anh lại sờ mái tóc cắt ngắn của mình, mặt mày hớn hở: “Bây giờ anh đã cắt tóc ngắn, tủ cũng chuẩn bị áo phông trắng rồi, có thể thành mẫu người em thích không?”

Tôi hôn anh: “Đã phải từ lâu rồi.”