Chương 7

Chương 7: Sự thẳng thắn của anh ấy

Tang Miên đi dạo với Cảnh Trí ở gần trường Đại học F, nói chuyện phiếm câu được câu chăng.

Đang đi thì bỗng nhiên Cảnh Trí dừng lại, ánh mắt yên lặng nhìn về một hướng khác.

Tang Miên thuận theo tầm mắt của anh nhìn sang, thấy một cửa hàng nhỏ bán quần áo tình nhân.

Lúc này, Cảnh Trí nghiêng đầu sang nhìn cô, khuôn mặt dịu dàng.

Tang Miên đối diện với tầm mắt của anh, bỗng nhiên nhớ tới lời Tưởng Nghiêu nói trong bữa liên hoan, khóe môi cong cong: “Anh muốn mua quần áo?”

Cảnh Trí ‘Ừm’ một tiếng.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tang Miên giả vờ ngạc nhiên: “Nhưng chỗ này chỉ bán quần áo nữ.”

Cảnh Trí ho một tiếng, chỉ tay: “Cửa hàng thứ hai bên phải đếm ngược lên không phải.”

Tang Miên quét mắt, giả vờ không hiểu, tiếp tục trêu anh: “Lần đầu tiên em biết anh có sở thích đặc biệt như vậy đấy!”

Nói đến đây, bầu không khí có chút vi diệu.

“Đừng hiểu lầm.” Cảnh Trí nói xong ngoảnh mặt đi chỗ khác, giọng điệu có chút gấp gáp: “Anh chỉ đột nhiên nghĩ đến, ngoài đồng phục, chúng ta chưa từng mặc quần áo giống nhau, có thể thử một chút.”

Anh nói xong thì im lặng hai giây, quay đầu nhìn Tang Miên: “Em có hứng thú không?”

Tang Miên sững sờ một lúc rồi lẩm bẩm: “Không chỉ có đồng phục học sinh đâu.”

Cảnh Trí không nghe thấy rõ, ghé sát vào tai cô: “Gì cơ?”

Tang Miên khoác vai anh, nhích lại gần về phía anh, giọng nói nhỏ nhẹ: “Em muốn chỉnh lại một chút, trừ đồng phục học sinh, em và anh cũng từng mặc quần áo giống nhau.”

“Có sao?” Anh nhìn cô, đáy mắt hoang mang.

Tang Miên mím môi, chậm rãi nói từng chữ một: “Áo choàng tắm có tính không?”

Chàng trai kinh ngạc nhìn cô, yết hầu nhẹ nhàng trượt lên trượt xuống.

Anh trầm mặc hai giây, trầm giọng nói: “Tính.”

Nói xong, anh kéo Tang Miên tiếp tục đi về phía trước.

Không phải đi về phía cửa hàng quần áo, Tang Miên tò mò hỏi: “Không mua quần áo sao?”

Cảnh Trí: “Đi một vòng trước, sau đó quay lại mua.”

Tang Miên: “Ồ.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cả hai người không có mục đích đi về phía trước, gặp được một người cha và cô con gái.

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa, bên hông buộc chiếc áo khoác đồng phục học sinh màu xanh trắng, ôm bụng đi về phía trước, vẻ mặt mệt mỏi.

Người đàn ông trung niên đi bên cạnh cô gái cầm một chiếc cặp sách học sinh màu hồng nhạt, nhẹ giọng nói chuyện, cả người đều lộ ra vẻ cẩn thận từng li từng tí.

Tang Miên nhìn thấy cảnh này, bất giác nghĩ đến ba mình.

Ba cô là người nóng tính, ăn nói lớn tiếng, giống như như pháo nổ đùng đùng vậy. Trong ấn tượng của Tang Miên, cô và ba chưa bao giờ nói chuyện với nhau một cách bình tĩnh, bao giờ cũng nói qua nói lại vài câu rồi cãi vã. Những lúc như thế, mẹ sẽ tới can ngăn, khuyên bọn họ mỗi người nói ít đi một câu.

Vào một ngày năm 13 tuổi, ba cô đột nhiên nói xin lỗi: “Miên Miên, trước kia là ba không tốt, sau này ba sẽ không bao giờ cãi nhau với con nữa.”

Lúc ấy cô trả lời: “Con mới không không tha thứ cho ba đâu.”

Ba cô quả thật không nuốt lời, không nói chuyện lớn tiếng với cô nữa, trở thành một người cha lý tưởng mà cô muốn.

Một tháng sau, ba cô vào bệnh viện, từ đó bệnh không dậy nổi.

Trước khi trút hơi thở cuối cùng, ba kéo tay cô, nhỏ giọng nói: “Miên Miên, có hai điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời của ba, một là kết hôn với mẹ con, hai là được làm ba của con. Hy vọng sau này con có thể tìm được người bảo vệ và yêu thương con, cùng nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc, sống hạnh phúc trọn đời.”

Sự chán ghét của cô dành cho ba cũng đã biến mất theo sự ra đi của ông, trong lúc vô tình, cô trở nên đặc biệt lo được lo mất.

Cho đến tận bây giờ, cô vẫn cảm thấy con người không có khả năng dễ dàng thay đổi, trừ khi đã đến lúc phải nói lời chia tay.

Cô gái trước mặt đột nhiên bật khóc, khiến cho Cảnh Trí thoáng cái không biết làm thế nào.

Một bên anh đưa khăn giấy cho cô, một bên khẽ vuốt lưng cô: “Tang Miên, em làm sao vậy?”

“Thật xin lỗi.” Tang Miên lau nước mắt: “Vừa mới nghĩ đến ít chuyện, cảm xúc đột nhiên có chút không khống chế được.”

Cô gái cầm tờ giấy trong tay vo thành một cục, hít một hơi, chậm rãi nói: “Em cảm thấy tất cả đều vô cùng không chân thực.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Anh đột nhiên viết thư xin lỗi em, lén lút làm em bất ngờ, thậm chí còn tặng hoa hồng cho em, giống như dỗ một đứa trẻ, trước đây anh rất ít khi như vậy.” Cô càng nghĩ càng cảm thấy phân tích của mình đúng, sự tủi thân trong ánh mắt từ từ thâm sâu: “Thậm chí có đôi khi em còn suy nghĩ, có phải anh đang định rời khỏi em, muốn để lại một kỉ niệm đẹp cuối cùng, cho nên mới tốt với em như vậy?”

Cảnh Trí không trực tiếp trả lời, chỉ hỏi ngược lại: “Miên Miên, em còn nhớ rõ ngày anh trở về tìm em, vấn đề cuối cùng mà em hỏi anh không?”

Đuôi mắt Tang Miên còn vương lệ, có chút mờ mịt: “Hả?”

Cảnh Trí: “Em hỏi anh, nếu em không viết tên anh lên mảnh giấy vào mùa hè năm đó, giữa chúng ta liệu còn có tương lai không?”

“Bây giờ anh sẽ trả lời em.”

Cảnh Trí nâng cằm của cô lên, để cô nhìn mình.

“Câu trả lời của anh là có.”

“Từ đầu năm lớp 10 anh đã thích, anh vẫn nghĩ, chờ anh nhận được giấy báo trúng tuyển của trường đại học T, anh sẽ tỏ tình với em. Dù bị em từ chối, anh cũng muốn dũng cảm một lần.”

“Từ từ……” Tang Miên lập tức rối bời: “Anh nói từ đầu năm lớp 10, có ý gì?”

Lần đầu tiên họ gặp nhau rõ ràng là vào học kỳ 2 của năm lớp 10. Anh nói đầu lớp 10, chẳng lẽ mất trí rồi à?

Cảnh Trí ôm mặt Tang Miên, chậm rãi nói: “Đầu lớp 10 năm ấy, có một nam sinh tỏ tình với em, em nói em không thích người ngu xuẩn, thi đậu cổng lớn Đại học T mới có tư cách theo đuổi em.”

Anh dừng lại, tiếp tục cười: “Anh tưởng thật.”

“Lúc học lớp 12, em mê muội phim Hàn, em nói em thích những anh chàng đẹp trai và có cá tính như trong các bộ phim truyền hình.” Anh nói: “Anh cũng tưởng thật.”

“Thế nhưng đã lâu như vậy, em vẫn không nhận ra anh thích em đến mức nào, cho nên anh nghĩ, anh phải tỏ ra rõ ràng hơn một chút.”

Lượng thông tin quá lớn, trong lúc nhất thời, Tang Miên không thể tiêu hóa hết được.

Cả người hoàn toàn lờ mờ.

Cô cầm khăn giấy cứ thế đi thẳng về phía trước.

Cô muốn yên tĩnh một chút.

Đi chưa được mấy bước, tay bị người ta kéo lại.

Tang Miên rũ mắt, nhìn tay phải bị giữ lại, ngẩn người: “Anh yên tâm, em không lạc được.”

Bàn tay với khớp xương rõ ràng của chàng trai khẽ dùng sức.

“Tang Miên.” Anh nhẹ giọng nói: “Anh sợ mất em.”

Gió đêm mùa hè thổi nhẹ, trong dịu dàng mang theo chút hanh khô.

Tang Miên vén lọn tóc ra sau tai, lòng mềm mại đến rối tinh rối mù.