Chương 9: Tiểu bức cọ xát cơ bụng tám múi

Lúc trước nghe Lục Giai Giai nói, Chỉ Cảnh là phú nhị đại, nhà rất giàu có.

Giàu đến nỗi không thể hình dung được, hiện tại Tô Tri Hựu mới tin, một căn phòng mấy nghìn tệ cũng thuê, còn không phải là do nhiều tiền sao?

Nếu không nhờ Chỉ Cảnh thì Tô Tri Hựu cảm thấy cả đời này mình không thể tiếp xúc với người giàu có, bởi vì cô không có tiền.

Tô Tri Hựu cảm thấy mình là một người bình thường nên chỉ muốn kết hôn với một người bình thường, trong xã hội bây giờ ai cũng muốn nỗ lực.

Hiện tại Tô Tri Hựu quyết định bám lấy Chỉ Cảnh không bỏ.

Chỉ Cảnh đưa Tô Tri Hựu trở về, lúc về, Tô Tri Hựu không nhịn được mà kiễng chân hôn anh một cái, nói: “Bảo bối, về thì nhắn tin cho em nhé.”

Chỉ Cảnh hở tí là đỏ mặt, bảo cô lên phòng.

Tô Tri Hựu xoay người, đắc ý không thôi, về phòng thì nhìn thấy trên bàn có bαo ©αo sυ.

Tô Tri Hựu nhìn thấy bαo ©αo sυ còn tưởng rằng trường phát cho sinh viên, dù sao thì trường cũng thường xuyên phát cho một đứa con gái bọn cô một ít đồ dùng sinh lí.

Tô Tri Hựu chuẩn bị đồ để cuối tuần đo với Chỉ Cảnh, cô nghĩ một hộp không thể đủ, Từ Dĩnh nhìn thấy hộp bαo ©αo sυ thì vội vàng chạy tới chộp lấy, lớn tiếng nói: “Giai Giai, cậu bị làm gì thế? Sao có thể đặt thứ này lung tung vậy? Mau cầm về đi, đừng để ngày mai lại phải đi tìm.”

Lục Giai Giai đang đắp mặt nạ, nghe vậy thì vội vàng cầm về, nói xin lỗi với Tô Tri Hựu: “Xin lỗi cậu nhé, tớ hay để đồ linh tinh, không cẩn thận đặt lên bàn của cậu, đây là tớ và bạn trai dùng còn dư.”

Tô Tri Hựu nghe xong thì bị chọc cười, cái gì mà mình và bạn trai dùng dư, còn không phải cố ý đặt lên bàn cô để khoe khoang sao? Khoe bạn trai cô ta ở trên giường như thế nào sao?

“Dươиɠ ѵậŧ bạn trai cậu cũng lớn đó, nhưng chỉ dùng size này thôi sao?”

Tô Tri Hựu khinh thường, trào phúng Lục Giai Giai, muốn làm cô ta tức chết mới thôi.

“Tô Tri Hựu, cậu có biết size XL lớn đến mức nào không, XL là size to nhất đấy!! Đàn ông bình thường trên phương diện này đều ở mức trung bình, không có ai to như vậy đâu, cho nên bạn trai tớ lợi hại lắm. Cậu cười cái gì? Tên ngốc kia giỏi như bạn trai tớ không? Anh ta sẽ không dùng size S chứ?”

Tô Tri Hựu nhún vai: “Xem ra cậu không bαo ©αo sυ có loại đặc biệt rồi, nhưng cũng đúng, thứ đó của bạn trai cậu ngắn như vậy, chắc không dùng được đâu.”

Câu nói này khiến Lục Giai Giai và Từ Dĩnh sững sờ: “Còn có cả loại đặc biệt?”

Từ Dĩnh: “Tớ không biết.”

Lục Giai Giai càng ngơ ngác hơn, nhưng tên ngốc kia dùng loại đặc biệt sao?

Sao có thể, tên mọt sách kia không cho ai chạm vào cơ thể, hơn nữa nhìn qua cũng không giống lắm.

Lục Giai Giai cảm thấy Tô Tri Hựu đang nói điêu.

Tô Tri Hựu nhìn Lục Giai Giai bị mình phản kích không nói lên lời thì đi đi tắm, sau khi tắm xong, cô gửi tin nhắn cho Chỉ Cảnh: 【 Bảo bối, đúng rồi, anh nhớ mua bαo ©αo sυ nha ~~ cuối tuần này chúng ta phải dùng, nếu anh xấu hổ thì cứ nói với em, em sẽ đi lấy lòng, bởi vì em cảm thấy trong khách sạn có loại đặc biệt lớn, thứ đó của anh chắc chắn phải dùng loại lớn nhất ~】

Bên kia trả lời rất nhanh: 【 Ừ. 】

【 Bảo bối, em khá thích mùi dâu tây, nếu có mùi đó thì anh mua toàn bộ loại dâu tây nhé, nếu không có, anh mua mấy loại bình thường cũng được ~】

【 Ừ. 】

【 Đúng rồi, bảo bối, tốt nhất anh nên mua bαo ©αo sυ okatmoto 0.01, em nghe nói loại này dùng rất tốt, mỏng, giống như không đeo bao, em thích kiểu cảm giác này~】

【 Ừ. 】

【 Bảo bối, em càng nghĩ thì càng khó chịu, tiểu bức em chảy nước mất rồi, đói khát chờ dươиɠ ѵậŧ của anh cắm vào. Thật sự muốn nhanh đến cuối tuần, đến lúc đó dươиɠ ѵậŧ chả bảo bối có thể cắm vào tiểu huyệt của em. 】

【…Tô Tri Hựu, em đừng thô lỗ như vậy. 】

Tô Tri Hựu thấy anh nóng nảy, cô bị anh chọc cười, cô nghĩ nếu một người ngây ngô như Chỉ Cảnh nói tục, chắc chắn sẽ rất kí©h thí©ɧ.

Nhưng không có khả năng, nếu nói thì cũng chỉ có thể nói với cô.

……

Sáng hôm sau Tô Tri Hựu đi xuống lầu thì nhìn thấy Chỉ Cảnh đang đợi mình, Tô Tri Hựu không hề nói với anh giờ học của mình nhưng anh lại biết, có lẽ đã xem qua thời khoá biểu của cô.

Tô Tri Hựu vui vẻ đến mức nhảy nhót, Chỉ Cảnh đưa cái túi trong tay cho cô, Tô Tri Hựu ngạc nhiên mở to mắt, cô nhìn cái túi anh cầm, cô không ngốc, cô biết cái túi xách này là của… Hermes???

“Cho em à?”

Chỉ Cảnh gật đầu: “Ừ, cho em.”

Tô Tri Hựu lập tức mở ra, cô nhìn thật, vậy mà thật sự là Hermes, cô ngạc nhiên đến mức suýt chút nữa hét thành tiếng: “Sao anh lại mua cái túi này? Không phải cái túi xách này có giá mấy chục nghìn tệ sao?”

“Mẹ anh mua, mẹ anh là hội viên, bảo anh đưa cho em.”

Tô Tri Hựu nghe xong thì dừng lại nhìn anh: “Anh nói chuyện của chúng ta cho mẹ anh?”

“Ừ, nói cả chuyện ngày hôm qua, em anh nói do em ghen tị cho nên bảo anh mua cho em một chiếc túi.”

Tô Tri Hựu: “…”

Không phải, sao anh có thể nói từng từ từng chữ cho mẹ anh vậy? Chỉ Cảnh không phải đứa con trai nghe lời mẹ chứ? Cách nói này không phải là của mấy đứa con cưng ngoan ngoan nghe lời mẹ sao? Nhưng nghĩ lại, anh có thể mua chiếc túi mấy chục nghìn tệ cho mình thì cũng không tệ lắm.

Một người ngây ngô như anh, xác suất là đứa con cưng nghe lời mẹ rất lớn.

Tô Tri Hựu nghĩ thầm, nếu có thể hoà thuận chung sống thì con cưng nghe lời mẹ thì là con cưng nghe lời mẹ đi.

Tô Tri Hựu nằm mơ cũng không dám mơ chiếc túi đắt tiền như vậy, cô vui vẻ muốn chết, cô lập tức cầm tay anh, bám ngày càng chặt.

“Bảo bối, em thật sự rất thích anh đó, đây là cái túi đắt nhất mà em có, cảm ơn anh, cảm ơn mẹ của anh.”

……

Hai người Lục Giai Giai và Từ Dĩnh đi ra nhìn thấy Tô Trị Hựu và Chỉ Cảnh đứng cạnh nhau, cái LOGO lớn như vậy thật sự rất dễ thấy.

Từ Dĩnh kinh ngạc: “Không phải lần trước thằng ngốc đó mua túi Chanel cho cậu sao, mua cho Tô Tri túi Hermes, không cùng một cấp bậc.”

Sắc mặt của Lục Giai Giai xanh mét, thật sự không cùng một cấp bậc, lúc trước là cô ta cố ý tiết lộ cho mẹ Chỉ Cảnh mình muốn mua túi nên mẹ anh mới mua cho, kết quả hiện tại Chỉ Cảnh lại chủ động tặng Tô Tri Hựu?

Thật là buồn cười!

Tô Tri Hựu xấu xí như vậy, quyến rũ ở chỗ nào mà có thể khiến tên ngốc này rung động?

Thật ra Lục Giai Giai rất hâm mộ, cô ta vẫn luôn muốn tìm một người bạn trai giàu có, đẹp trai, dù sao thì cô ta cũng xinh, là một mỹ nữ nên nhận được nhiều sự thiên vị.

Nhưng người giàu thì không đẹp, người bạn trai gần nhất của cô ta, ban đầu cô ta tưởng rằng trai nhà giàu, đẹp trai, ai ngờ chỉ được cái mã mà thôi, không có tiền, còn muốn moi tiền của cô ta, đối lập như vậy, cô ta bỗng cảm thấy Chỉ Cảnh cũng không xấu lắm.

Ít nhất thì hiện tại nhìn khá thuận mắt, cô ta rất hâm mộ Tô Tri Hựu, khả năng Chỉ Cảnh thích chính là dính người, mà Tô Tri Hựu là loại người siêu cấp dính người, cô ta thì quá lạnh lùng.

……

Tô Tri Hựu vẫn luôn tính toán thời gian, chờ đến thứ bảy, mới sáng sớm đã rủ Chỉ Cảnh đi ra ngoài hẹn hò.

Tô Tri Hựu mất tập trung cả buổi sáng, cô vẫn đang nghĩ đến việc dùng tư thế nào vào tối nay, cô cảm thấy Chỉ Cảnh ngốc nghếch như vậy, chắc chắn cô sẽ phải dậy anh, cô bắt đầu suy nghĩ đến mấy tư thế.

Ban ngày hai người vẫn hẹn hò như bình thường, ăn cơm, xem phim, đi dạo.

Buổi tối trực tiếp đi đến khách sạn, nhưng trên đường đi Chỉ Cảnh nhận được điện thoại, là mẹ anh gọi đến, nói muốn anh về nhà ăn cơm.

Tô Tri Hựu không muốn để con mồi bay mất, cô vuốt mông Chỉ Cảnh, không coi ai ra gì mà giở trò lưu manh: “Bảo bối, nói với mẹ anh đêm nay anh ngủ ở nhà, không về nhà.”

Chỉ Cảnh nhìn dáng vẻ lưu manh của cô, anh rút ta ra, ấn nút trả lời.

Tô Tri Hựu thấy anh quay lại phòng, có lẽ đã giải quyết xong việc gia đình.

Đây là lần đầu tiên Tô Tri Hựu đến một khách sạn xa hoa như vậy, cô nhìn đến hoa cả mắt.

Căn phòng rộng lớn, có đủ mọi thứ, cô xách cái túi qua, bên trong là đồ dùng hàng ngày và quần áo, kết quả đến nơi mới phát hiện khách sạn này đủ đồ, kẻ cả đồ trang điểm, dưỡng da, đến cả áo ngủ.

Tô Tri Hựu nói với Chỉ Cảnh: “Em đi tắm trước nhé?”

Chỉ Cảnh gật đầu nói được.

Tô Tri Hựu đi vào bên trong.

Cô tháo trang sức, bắt đầu tắm rửa, nửa tiếng sau mới đi ra.

Chỉ Cảnh đang đọc sách ở bên ngoài, anh thật đáng sợ, sách anh đang đọc là bản gốc, lần trước thấy anh đọc nó bằng tiếng Ý, hiện tại lại đọc bằng tiếng Đức.

Tô Tri Hựu cảm nhận được sự chênh lệch giữa học sinh giỏi và học sinh kém.

Tô Tri Hựu kêu anh đi tắm.

Chỉ Cảnh đi vào, do là đàn ông nên anh tắm rất nhanh, Tô Tri Hựu muốn tìm mấy bộ phim làm trợ hứng, nhưng Chỉ Cảnh rất có nguyên tắc, có lẽ sẽ không muốn nhìn âʍ ɦộ của người phụ nữ khác, vì vậy cô tìm kiếm một vài bức ảnh.

Chỉ Cảnh nhanh chóng đi ra ngoài, anh chỉ quấn khăn tắm, lúc đi ra, Tô Tri Hựu nhìn qua, thiếu chút nữa thì chảy máu mũi.

Cô vốn tưởng rằng Chỉ Cảnh chỉ biết đọc sách, sẽ không tập thể hình, nhưng không ngờ anh có tập thể hình, có cả cơ bụng tám múi.

Tắm xong, anh không đeo kính, cứ nhìn cô như vậy. Cái gì mà mắt kính không gây ảnh hưởng? Tôi Tri Hựu nhìn anh, cảm thấy cũng...Đẹp trai?

Không đeo kính, ngoại trừ kiểu tóc đầu nấm ra thì thật ra khuôn mặt của anh khá tinh xảo.

Quan trọng nhất là cơ bụng tám múi đầy quyến rũ, quả thực anh vừa mới tắm xong trông rất gợi cảm, đã thế còn chỉ quấn khăn tắm đi ra ngoài.

Tô Tri Hựu nhịn không mà nhào qua, Chỉ Cảnh bị cô đè ở trên giường, tóc hất ra phía sau, để lộ khuôn mặt hoàn hảo.

Tô Tri Hựu chưa từng nghĩ anh bỏ kiểu đầu nấm này đi sẽ đẹp trai đến như vậy, cô nhìn đến mức tim đập nhanh, “Chỉ Cảnh, anh…Đẹp trai quá…”

Cô dùng tay chạm vào cơ bụng của anh, nói: “Em có thể dùng tiểu bức cọ xát lên cơ bụng anh không? Em muốn.”

Chỉ Cảnh không nói gì, anh nhìn thấy Tô Tri Hựu vén váy ngủ lên, cô không mặc qυầи ɭóŧ, dù sao thì mặc rồi lại phải cởi ra, vì thế cô quyết định không mặc, khi vén lên lập tức lộ ra tiểu bức.

Âʍ ɦộ Tô Tri Hựu áp lên cơ bụng của anh, mới vừa tắm rửa xong, trên người còn vẫn còn hơi nóng, cô cứ cọ xát như vậy.