Tô Tri Hựu sau cao trào cũng không dám kêu ra, chỉ có thể chịu đựng, người đối diện bên kia vẫn luôn nhìn bên này.
Vẫn cảm thấy Chỉ Cảnh thật sự quá đẹp trai, thời điểm chuẩn bị rời đi nhịn không được quay đầu lại nhìn vài lần.
Chỉ Cảnh không nhúc nhích, cứ đứng ở nơi đó, sợ bị bọn họ nhìn thấy, phía dưới hai người run rẩy không thôi.
Tô Tri Hựu thấy bọn họ thật vất vả đi rồi, thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa rồi thật sự nghẹn muốn chết, lại không thể kêu ra.
Chỉ Cảnh cũng vậy, vừa rồi vẫn không nhúc nhích mà đứng ở nơi đó, hiện tại thấy người đi rồi, ấn mông Tô Tri Hựu bắt đầu gia tăng tốc độ, bạch bạch bạch thọc vào rút ra.
Chỉ Cảnh rất nhanh cũng kết thúc, lúc bắn ra, hai người vội vội vàng vàng đi lên, không có mang bao, cho nên bắn lên vách tường, Tô Tri Hựu nhìn đến dấu vết trên mặt tường, còn rất ngượng ngùng, đem đầu vùi ở trên mặt anh, cảm thấy chính mình không còn mặt mũi.
Chỉ Cảnh mấy ngày nay sớm đã không biết xấu hổ, cùng cô ở bên nhau, mặt mũi đã không còn một mảnh.
Chỉ Cảnh từ bên trong túi lấy giấy ướt ra, chủ yếu hai người bọn họ quá lãng, tùy thời đều có thể tới, cho nên Chỉ Cảnh phải đề phòng.
Chuẩn bị xong, lúc sau hai người trở về.
Tô Tri Hựu đến lúc đó cũng phải tới tham gia nghi thức anh tốt nghiệp, dù sao nghi thức tốt nghiệp của anh khẳng định rất đẹp, cô đã sớm muốn nhìn anh mặc đồng phục cử nhân.
Ngày Tô Tri Hựu dọn khỏi ký túc xá, Chỉ Cảnh tới giúp cô thu dọc đồ đạc.
Tô Tri Hựu có quá nhiều đồ, rốt cuộc bốn năm ở ký túc xá, mấy ngày hôm trước thời điểm dọn dẹp, đã ném một số đồ rồi, nhưng không nghĩ tới nhiều đồ như vậy lại luyến tiếc, tất cả đều mang đi, dù sao cũng có chỗ để.
Thời điểm trò chuyện có hỏi qua trong nhà anh có đủ chỗ để hay không, anh nói cho cô một phòng thật lớn để đồ.
Tô Tri Hựu liền yên tâm thu dọn, luyến tiếc đều ném vào bao tải.
Mua vài cái thùng lớn, anh mang xuống là được.
Chỉ Cảnh tuy rằng biết con gái nhiều đồ, nhưng này cũng quá nhiều, đây kí túc xá, hay là dọn nhà?
Chỉ Cảnh đến muốn giúp cô dọn đồ, phải quay đi quay lại mấy lần.
Tô Tri Hựu nhìn vẻ mặt khó hiểu của anh, không nói một câu ai nhìn có thể chịu nổi? Thật là rất nhiều.
Tô Tri Hựu ủy khuất nói: “Bảo bối! Con gái chính là nhiều đồ như vậy!”
Chỉ Cảnh cũng bị lời này làm cho tức cười, xem ra là anh không có biện pháp.
Chỉ Cảnh giúp cô đem tất cả đồ dọn vào trong xe.
Đồ quá nhiều, còn phải gọi xe để chuyển chúng về.
Sau khi trở về, Tô Tri Hựu cảm thấy mệt mỏi, nằm liệt trên sô pha xem TV, đồ đặt ở nơi đó, định ngày mai lại dọn dẹp.
Chỉ Cảnh có thói ở sạch, tự nhiên nhìn không quen tất cả đồ đều đặt ở nơi đó, cho nên chỉ chốc lát sau, tất cả đồ được anh sắp xếp sạch sẽ.
Tô Tri Hựu cảm thấy bản thân đem chính mình thành phế vật.
Tô Tri Hựu cảm thấy may mắn vì bản thân tìm được người bạn trai tốt như vậy.
Tô Tri Hựu cao hứng ở trên mặt anh hôn vài cái, son môi đều dính trên mặt anh.
Cha mẹ Tô Tri Hựu gần đây thúc giục bọn họ kết hôn, cùng với trước kia không đồng ý chuyện bọn họ kết hôn, hoàn toàn không giống nhau.
Trước kia bọn họ không cho kết hôn sớm, là lo lắng con gái bị lừa, nhưng hiện tại chủ yếu lo lắng Chỉ Cảnh ở bên ngoài phồn hoa, liệu có ghét bỏ con gái nhà mình hay không, dù sao con gái nhà họ có bản lĩnh gì bọn họ đều biết.
Mặt Chỉ Cảnh cùng gia thế thật sự là quá tốt.
Tô Tri Hựu nghe được cha mẹ lo lắng, thiếu chút nữa bị tức chết, nào có cha mẹ như vậy, ghét bỏ con gái không tốt, lo lắng bị vứt bỏ, cho nên mới muốn bọn họ nhanh chóng mới kết hôn, kết hôn liền không có nhiều chuyện nữa.
Tô Tri Hựu bảo đảm cùng bọn họ nói: “Không có khả năng, bảo bối của con, con biết, anh ấy tuyệt đối không phải người như vậy, anh ấy rất thích con, không có khả năng sẽ bỏ lỡ, cũng không có khả năng coi trọng người khác, hơn nữa, con cũng rất ưu tú. Có thể kết thân với người như con không nhiều lắm.”
Tô Tri Hựu bộ dáng nói như đúng lý hợp tình, thật đúng là làm cha mẹ cô không có biện pháp.
Cha mẹ còn có một phương diện nghĩ cô còn trẻ, sinh con rất nhanh hồi phục, về sau có thể sinh đứa thứ hai, hiện tại cuộc sống cũng tốt, nhưng là không có cách nào khuyên con gái mình.
Cha mẹ Tô Tri Hựu không biết chính là, Tô Tri Hựu cùng Chỉ Cảnh ở đây, người lo lắng nhất, kỳ thật là Chỉ Cảnh……
Cảm giác an toàn của Chỉ Cảnh với Tô Tri Hựu không nhiều.
Tô Tri Hựu có thể nói là quá lãng, lãng lên căn bản không có biện pháp, cho nên anh lo lắng liệu cô có thể coi trọng người khác hay không, bởi vì cô cũng là cái nhan khống, thích khuôn mặt đẹp trai.
Chỉ Cảnh không hề cảm thấy mình đẹp trai, anh cảm giác chính mình đẹp lên đều là nhờ Tô Tri Hựu, cho nên sợ hãi ngày nào đó bản thân không phải gu của Tô Tri Hựu, cô sẽ không cần anh.
Gần đây văn phòng Tô Tri Hựu có một thầy giáo chuyển đến đặc biệt đẹp trai.
Là một anh chàng từ nước ngoài trở về.
Đặc biệt nho nhã, dáng vẻ hiền lành lịch sự, cũng không phải chỗ nào đẹp trai, quả nhiên người đọc sách khí chất của một học giả.
Đeo một cặp kính màu vàng, gần đây thời tiết tự nhiên có chút lạnh, cho nên mặc một cái áo gió dài, ăn mặc đặc biệt đẹp.
Tô Tri Hựu người này, miệng nói đặc biệt bát quái, có chuyện gì tốt liền cùng người khác chia sẻ.
Chỉ Cảnh hôm nay tới đón cô tan tầm, cô ở trong xe vô cùng cao hứng, nhịn không được cùng anh chia sẻ cái thầy giáo kia.
“Bảo bôi! Em cùng anh nói, gần đây văn phòng chúng em có một thầy giáo, lớn lên đặc biệt đẹp trai. Cảm giác bộ dáng rất lợi hại! Cũng không biết vì sao đang ở nước ngoài lại trở về, đến trường học chúng em làm thầy giáo. Hắn nói bởi vì chuyện trong nhà còn chưa có sắp xếp, nên muốn tìm một công việc làm thêm.”
“Bất quá cũng đúng, hắn thật sự đẹp trai, là người đẹp trai nhất ở văn phòng bọn em, hơn nữa là giáo viên tiếng Anh, anh biết không? Hắn nói tiếng Anh đặc biệt tốt, nhưng em cảm thấy, anh nói tiếng Anh mới tốt, thích bảo bối nói tiếng Anh nhất.”
Tuy rằng đều là từ chuyên môn, nghe không hiểu, nhưng vẫn thích nghe.
Tô Tri Hựu miệng bùm bùm, thật sự chỉ là đơn thuần chia sẻ, bởi vì cô nhìn thấy trai đẹp muốn cùng bạn trai chia sẻ một chút, cũng không phải thích mặt hắn, nói đẹp trai, nhưng so ra thì kém Chỉ Cảnh.
Người ta chỉ có thể nói là đẹp trai, còn Chỉ Cảnh chính là siêu cấp đẹp trai.
Dáng vẻcTô Tri Hựu cao hứng nói về người đàn ông đẹp trai khác, làm Chỉ Cảnh sinh khí.
Anh không cao hứng, trong cơ thể lan tràn ra hơi thở chua lòm, nhưng khó mà nói, đành trầm mặc ít lời, nhấp miệng, lái xe, có thể nhìn ra được, bầu không khí bên trong xe lạnh xuống không ít……
Tô Tri Hựu lại không phải ngốc tử, vừa rồi vô cùng cao hứng, đột nhiên cảm giác được bầu không khí không thích hợp, nhìn dáng vẻ không cao hứng của người bên cạnh, cô phản ứng lại, vừa rồi chẳng lẽ đả kích anh sao?
Tô Tri Hựu lập tức cùng anh giải thích: “Không phải! Bảo bối! Anh đừng hiểu lầm, em chỉ nói cái thầy giáo kia đẹp trai, nhưng không có bằng anh, anh đẹo trai nhất nha.”
Chỉ Cảnh vẫn không nói gì, dáng vẻ chuyên tâm lái xe liền cảm thấy không đúng, anh khẳng định là sinh khí, thời điểm anh tức giận chính là như vậy.
Tô Tri Hựu sốt ruột muốn chết, cảm giác muốn tát miệng mình một cái, tại sao lại khen người khác đẹp trai? Đàn ông ở phương diện này khẳng định có lòng tự trọng, cho rằng cô khen người khác, nên khó chịu.
Tô Tri Hựu muốn dỗ anh, duỗi tay qua sờ đùi anh, ủy khuất nói: “Bảo bối, anh có phải không muốn em khen người khác, bởi vì em khen cái thầy giáo kia đẹp trai, cho nên anh sinh khí, về sau em không khen hắn được không?”
Chỉ Cảnh quả nhiên sinh khí, nhìn tay cô sờ lên đùi mình thì kéo tay cô ra, không cho cô chạm vào.
Tô Tri Hựu: “……”
Chỉ Cảnh cái dạng này vẫn là lần đầu tiên thấy, đây cũng quâ tức giận rồi.
Tô Tri Hựu nhịn không được lại động thủ sờ lên đùi anh, lại bị anh ném ra.
“Bảo bối.”
Chỉ Cảnh vừa rồi vẫn luôn không phản ứng cô, nhìn dáng vẻ cô ủy khuất, nói một câu: “Em không cần quan tâm anh, em cảm thấy người khác đẹp trai, vậy em liền đi tìm hắn đi.”
Tô Tri Hựu bị lời này làm cho cứng họng, quả nhiên là tức giận, giọng nói đều mang theo bực bội.
“Em mới không cần đi tìm hắn đâu, em muốn tìm anh, anh là bảo bối của em. Em sai rồi, hắn khó coi, hắn thật sự khó coi, em vừa rồi là mắt mù, hắn chẳng đẹp chút nào, anh là đẹp nhất.”
Tóm lại về sau Chỉ Cảnh vẫn bị dỗ, Tô Tri Hựu cảm thấy cái miệng này thật xứng đáng, họa là từ miệng mà ra, về sau trực tiếp bị hôn đến sưng lên.
Chỉ Cảnh vẫn đem cái thầy giáo này để vào mắt, ngày hôm sau thời điểm đi đón Tô Tri Hựu, vừa vặn nhìn thấy hai người bọn họ cùng nhau đi ra, cũng không biết đang nói nói cái gì, hai người dựa gần đi cùng một chỗ còn vô cùng cao hứng.
Tô Tri Hựu còn chưa thấy được nguy hiểm, thời điểm phải đi, cái thầy giáo kia gọi cô lại, bởi vì bọn họ đều là người mới tới chưa được bao lâu, có chuyện gì có thể hỏi nhau, hơn nữa hai bọn họ tuổi xấp xỉ, tương đối dễ dàng nói chuyện, cho nên thầy giáo kia có vấn đề gì đều thích hỏi cô.
Tô Tri Hựu tính cách tùy tiện, với ai cũng đều có thể nói chuyện.
Cái thầy giáo kia đặc biệt thích cùng cô nói chuyện phiếm, bởi vì cảm giác nói chuyện phiếm cùng cô phi thường thả lỏng.
Tô Tri Hựu nói nói cười cười, đã tới cổng trường, liếc mắt một cái liền thấy được xe Chỉ Cảnh, cô cùng thầy giáo kia tạm biệt: “Bạn trai tôi tới đón, tôi đi trước.”
Nghe được lời này thầy giáo kia còn có chút khϊếp sợ, “Cô có bạn trai?”
Tô Tri Hựu gật đầu xong liền đi.
Chỉ Cảnh lần trước tức giận như vậy, nếu nhìn thấy hai người bọn họ ở cạnh nhau, kia khẳng định sẽ càng tức giận, cho nên cô cảm thấy xong đời, liền chạy nhanh đi vào.
Tô Tri Hựu thấy suy đoán của mình không sai, đi vào trong xe liền cảm giác bầu không khí không thích hợp, quá lạnh, giống như bật điều hòa vậy.
Chỉ Cảnh tức giận nhìn tay Tô Tri Hựu, trống rỗng, nói: “Hựu Hựu, chúng ta kết hôn đi.”