Tô Tri Hựu cầm qυầи ɭóŧ dính tϊиɧ ɖϊ©h͙, qυầи ɭóŧ đã không thể dùng.
Ướt lộc cộc, Tô Tri Hựu trực tiếp đem qυầи ɭóŧ nhét vào trong ngăn tủ Chỉ Cảnh.
Chỉ Cảnh nhìn hình ảnh này thì bị dọa, Tô Tri Hựu đem ngăn tủ khép lại, nói với anh: “Qυầи ɭóŧ để ở chỗ này, thời điểm lấy ra nhìn, có thể ngửi thấy tao vị qυầи ɭóŧ, trực tiếp có tinh thần.”
Chỉ Cảnh: “……”
Bọn họ ở trên lầu lăn lộn thời gian rất lâu, đến giờ ăn cơm, mẹ Chỉ Cảnh ở dưới lầu kêu bọn họ xuống ăn cơm.
Thân thể Tô Tri Hựu còn chưa có rửa sạch sạch sẽ, Chỉ Cảnh tiến lên dùng khăn giấy lau khô cho cô, Tô Tri Hựu phát hiện, sau khi có bạn trai, khăn giấy thực sự dùng quá nhiều.
Này dùng cũng thái quá đi……
Chỉ Cảnh ngồi xổm xuống, lau khô tiểu bức cùng dâʍ ŧᏂủy̠, dựa vào mép giường, Tô Tri Hựu nhìn mặt anh, nhịn không được đem đầu nấm vuốt lên, quá soái.
A a a!
Nội tâm Tô Tri Hựu quay cuồng, cũng không biết có phải bởi vì sau khi cao trào đặc biệt động tình hay không, cô thật sự cảm thấy Chỉ Cảnh không để cái đầu nấm này trông rất đẹp.
Chỉ Cảnh còn đang chuyên tâm lau cho Tô Tri Hựu, Tô Tri Hựu đã nghịch ngợm duỗi tay, đem tóc anh hất lên.
Phía trước đều chưa từng muốn anh sửa lại tóc mình mãnh liệt như vậy, hiện tại liền nhịn không được.
Tô Tri Hựu đột nhiên ở trên giường la lối khóc lóc lăn lộn, cùng Chỉ Cảnh nháo: “A a a ~ bảo bối! Đem kiểu tóc này cắt đi, chúng ta đem cái đầu này cắt đi được không, khuôn mặt anh vốn dĩ rất đẹp, vì cái gì muốn để cái kiểu tóc này? Cắt tóc rồi về sau anh chính là đại soái ca!”
Chỉ Cảnh nhìn Tô Tri Hựu làm loạn, bắt được chân cô, không cho cô lộn xộn, sau đó tiếp tục lau khô tiểu bức, ngữ khí chắc chắn nói: “Không cắt, đầu nấm rất đẹp.”
Tô Tri Hựu: “……”
Chỗ nào đẹp?
Bất quá cái kiểu tóc này đã theo anh 20 năm, phỏng chừng là cảm giác an toàn quá mạnh.
Tô Tri Hựu cảm thấy khoảng cách cải tạo cũng chỉ còn một bước đem cái đầu nấm này cắt đi, cô còn trên giường làm ầm ĩ: “Anh cắt đi không được sao!”
Chỉ Cảnh còn chưa kịp trả lời, mẹ Chỉ Cảnh đã đi lên, vừa rồi kêu bọn họ xuống ăn cơm, hai người cũng không nghe thấy, liền trực tiếp đi lên gọi người.
Thời điểm mẹ Chỉ Cảnh gọi, đem Tô Tri Hựu dọa nhảy dựng, chạy nhanh đem váy mặc vào, miễn cho bị nhìn thấy.
Chỉ Cảnh cũng đem quần mặc vào, hai người đều sửa sang lại, Chỉ Cảnh mở cửa sổ, để không khí bên trong tiêu tán.
Chỉ Cảnh cùng Tô Tri Hựu đi ra ngoài, Tô Tri Hựu lôi kéo tay mẹ Chỉ Cảnh, không cho bà đi vào, là người từng trải, nếu đi vào liền có thể ngửi được mùi hương bên trong là gì.
Cô lôi kéo bà xuống lầu ăn cơm, Tô Tri Hựu ngồi ở đối diện Chỉ Cảnh.
Mẹ Chỉ Cảnh luôn cảm thấy sau khi con trai đi xuống có chút kỳ lạ, cái mặt đỏ kia thật sự rất kỳ quái, còn tưởng rằng do nóng, nên điều chỉnh nhiệt độ điều hòa xuống thấp.
Tô Tri Hựu nhìn Chỉ Cảnh không nói lời nào ăn cơm, cô dùng chân chạm vào quần anh.
Vừa rồi quần anh có điểm ướt, anh thay quần áo ở nhà, quần đặc biệt rộng, Tô Tri Hựu liền đi vào ống quần, trêu chọc anh, làm cho Chỉ Cảnh không thể ăn cơm.
Tô Tri Hựu phát hiện, Chỉ Cảnh cũng có thể mẫn cảm như vậy?
Thời điểm còn muốn tiếp tục trêu chọc anh, đột nhiên, Chỉ Cảnh đánh cô một cái, cô không có đi giày, đánh xuống chính là chân, Tô Tri Hựu bị đánh, còn ủy khuất chu miệng thu hồi chân lại.
……
Ăn xong cơm tối, mẹ Chỉ Cảnh đưa bọn họ trở về trường học, thời điểm đi, còn đưa cho Tô Tri Hựu một bộ dưỡng da, Tô Tri Hựu vô cùng hưng phấn.
Nếu không nhờ có mẹ Chỉ Cảnh, khả năng cả đời này cô cũng không thể sử dụng sản phẩm đắt như vậy.
Cô vô cùng cao hứng xách theo hộp quà cùng Chỉ Cảnh dắt tay đi, Chỉ Cảnh trước đưa cô trở về ký túc xá rồi mới trở về ký túc xá của mình.
Đến dưới lầu Tô Tri Hựu hôn anh một cái, còn duỗi tay sờ sờ tóc của anh.
Nói chính mình phải đi rồi.
Chỉ Cảnh nói được, nhìn cô đi, còn sờ sờ tóc mình, không nghĩ tới kiểu tóc này sờ lên, lại đáng yêu như vậy.
Tô Tri Hựu trở lại ký túc xá, mấy bạn cùng phòng đều ở trong.
Từ Dĩnh nhìn trên tay Tô Tri Hựu xách theo một bộ mỹ phẩm dưỡng da: “Ồ, Tô Tri Hựu, có thể a, sau khi có bạn trai có tiền, cấp bậc đãi ngộ đều không giống nhau, lúc trước dùng hàng bình dân, hiện tại đều dùng mỹ phẩm dưỡng dã đắt tiền? Bạn trai đối với cô tốt như vậy là vì cơ thể sao?.”
Tô Tri Hựu đem đồ đặt xuống, nhìn bộ dáng Từ Dĩnh chua ngoa, cảnh cáo: “Câm miệng, đây là mẹ của bạn trai chủ động mua cho tôi, thấy tôi đáng yêu nên mới mua cho, đừng có nói như vậy.”
Nghe được lời này Từ Dĩnh tức giận, muốn nói cái gì cũng không dám nói, không dám đắc tội Tô Tri Hựu, lần trước bị hội học sinh mang đi, cô ta cũng bị ghi tội.
Lục Dĩnh nhìn Lục Giai Giai, Lục Giai Giai biểu tình không tốt, cô ta đi qua nhỏ giọng nhắc nhở: “Sao mẹ tên ngốc kia lại thích Tô Tri Hựu?”
Lục Giai Giai đang đắp mặt nạ, nghe được lời này cảm xúc đi lên, phẫn nộ nói: “Thích liền thích, đâu có gì liên quan tới tớ? Thích thì thế nào, bạn trai cô ta không phải rất xấu sao, chỉ cần cô ta nhịn là được, còn tớ thích trai đẹp, cũng chỉ có trai đẹp mới được tớ coi trọng, ai thèm quan tâm đến tên ngốc tử ấy, Trương Khởi Bác gần đây đang theo đuổi tớ.”
Nghe được lời này Từ Dĩnh kinh ngạc: “Chính là hotboy của khoa chúng ta sao, gần đây đang theo đuổi cậu? Không phải chứ?”
“Có thể không phải sao? Lúc trước anh ấy vốn có ý với tớ, chỉ là tớ có bạn trai, không có đáp ứng, gần đây thấy tớ độc thân, liền tới theo đuổi.”
“Giai Giai, tớ thật sự rất hâm mộ cậu, người theo đuổi cậu đều là trai đẹp, quả nhiên là nhân duyên của mỹ nhân. Tớ nghe nói hotboy ở khoa chúng ta lớn lên thật sự siêu cấp đẹp trai. So với cái tên ngốc tử nào đó có bao nhiêu tốt! Những người theo đuổi Giai Giai đều là đại soái ca, thật tốt a.”
Vốn dĩ cho rằng nói như vậy, Tô Tri Hựu sẽ sinh khí, nhưng Tô Tri Hựu không có, cô bình tĩnh nhìn bọn họ, đắc ý nói: “Bảo bối nhà tôi, là nam nhân đẹp trai nhất trên đời này.”
Lục Giai Giai: “……”
Từ Dĩnh: “……”
Quả nhiên con gái khi yêu đương chỉ số thông mình đều bằng không, đôi mắt bị mù nên dù là dáng vẻ nào cũng thấy đẹp trai nhất trên đời.
……
Tô Tri Hựu mấy ngày kế tiếp đặc biệt bận, cô cũng không nghĩ tới, lần trước lên bục biểu diễn được giáo sư coi trọng, giáo sư cảm thấy cô có thể làm đại biểu tham gia một bản diễn tấu.
Giáo sư an bài cộng sự cho cô, thế nhưng là Trương Khởi Bác lúc trước Lục Giai Giai nói, Tô Tri Hựu đã từng nghe qua nhưng chưa gặp lần nào, hiện tại thấy được, thật đúng là khá đẹp, không sai.
Nhưng không có đẹp bằng bảo bối nhà cô.
Trương Khởi Bác cũng kéo đàn violon, đã qua khảo sát, trình độ đương nhiên cao hơn so với Tô Tri Hựu, giáo sư chính là muốn bọn họ làm cộng sự, bởi vì ban tổ chức yêu cầu nam nữ diễn tấu.
Tô Tri Hựu mới vừa cùng Trương Khởi Bác nhận thức, hai người lúc trước chưa từng phối hợp, cho nên phải chỉnh rất nhiều thứ.
Trương Khởi Bác là người rất ôn nhu, còn chỉ ra những lỗi sai của Tô Tri Hựu.
Giáo sư vội vàng sắp xếp, nói ba ngày sau phải diễn, bảo các cô luyện tập thật tốt, Tô Tri Hựu cùng hắn không thân, loại ăn ý này cũng chỉ có thể luyện nhiều mà thôi.
Tô Tri Hựu vội đến mức không có thời gian, tay cô vốn là để loát dươиɠ ѵậŧ cho Chỉ Cảnh, kết quả ba ngày nay vẫn luôn kéo đàn violon.
Cô quyết định sau khi kết thúc sẽ đi tìm Chỉ Cảnh, loát dươиɠ ѵậŧ anh cho đỡ thèm.
Hiện tại cô không rảnh, nên không có đi tìm Chỉ Cảnh, toàn bộ thời gian đều tập luyện, buổi sáng đi rất sớm, buổi tối đến khuya mới trở về, đều không có gửi tin nhắn quẫy nhiễu Chỉ Cảnh.
Cùng Chỉ Cảnh nói lý do là cô phải tham gia diễn tấu, gần đây tập luyện, sau khi kết thúc sẽ đến tìm anh.
Nhưng Chỉ Cảnh cảm thấy không thích hợp, Tô Tri Hựu lưu manh như vậy, đã mấy ngày rồi không tới tìm anh.
Bạn học ở phòng thí nghiệm cũng cảm thấy không thích hợp: “Chỉ Cảnh, bạn gái cậu đâu? Chính là lúc trước thấy em ấy mỗi ngày đều tới, vẫn luôn dính lấy cậu. Như thế nào hiện tại không tới?”
Chỉ Cảnh giải thích là nói cô có việc bận.
Chỉ Cảnh có điểm thất thần, đem điện thoại lấy ra xem, muốn xem Tô Tri Hựu có gửi tin nhắn cho anh hay không.
Kết quả không có, vẫn là tin nhắn mấy ngày trước.
Chỉ Cảnh đến khoa Tô Tri Hựu tìm cô, muốn xem cô đang làm gì.
Chỉ Cảnh ở phòng tập luyện thấy được Tô Tri Hựu ở cùng một nam sinh, bọn họ đã diễn tấu xong, phi thường thành công, hiện tại đang diễn lại, Tô Tri Hựu nghe rất nghiêm túc.
Chỉ Cảnh thấy cô bận liền đứng ở một bên, đúng lúc này có người đi ngang qua.
“Tô Tri Hựu cùng Trương Khởi Bác hai người bọn họ có phải đang ở bên nhau không? Quan hệ giống như rất tốt, mỗi ngày đều đi cùng nhau, mỗi ngày đều ở cạnh nhau.”
“Không thể nào, tớ nhớ rõ Tô Tri Hựu có bạn trai rồi mà? Lúc trước còn mang đến lớp học đấy?”
“Cậu ngốc à, cái tên đầu nấm lúc trước so với hotboy của khoa thì cậu sẽ chọn ai? Tớ nếu là Tô Tri Hựu tớ cũng chọn hotboy của khoa! Trương Khởi Bác đẹp trai như vậy, Tô Tri Hựu trước đây cùng cái bạn trai kia ở bên nhau, là bởi vì không có lựa chọn, nhưng hiện tại không giống nhau, hotboy của khoa giống như có chút ý tứ với cậu ấy, bộ dáng tỏ ra vẫn luôn muốn theo đuổi, sao có thể không chọn Trương Khởi Bác a?”
Chỉ Cảnh nghe được lời này nhíu mày, dáng vẻ rất không vui.
Tô Tri Hựu sau khi kết thúc liền chuẩn bị đi tìm Chỉ Cảnh, cô đã lâu không có sờ dươиɠ ѵậŧ anh, cô cảm giác tay mình đều trống rỗng.
Lúc cô chuẩn bị đi, Trương Khởi Bác gọi cô lại: “Chờ chút, Tô Tri Hựu.”
Tô Tri Hựu xoay người nhìn, Trương Khởi Bác đi đến trước mặt cô, đem lông chim dính trên tóc cô lấy xuống: “Có gì đó trên tóc cậu, để tôi giúp cậu lấy xuống.”
Tô Tri Hựu nghe được lời này nói lời cảm ơn, vừa xoay người liền nhìn thấy Chỉ Cảnh.
Cô còn tưởng rằng chính mình hoa mắt, chạy nhanh đi qua nắm lấy cánh tay: “Bảo bối, sao anh lại tới đây! Em rất nhớ anh, đặc biệt là dươиɠ ѵậŧ anh, mau để em sờ dươиɠ ѵậŧ anh.”
Nói xong liền đặt tay lên đũng quần anh, nhưng bị Chỉ Cảnh ngăn lại, Chỉ Cảnh có chút sinh khí, còn ủy khuất, đôi mắt đỏ, hỏi cô: “Em có phải không cần anh nữa hay không?"
Tô Tri Hựu nhìn đôi mắt đỏ của anh thì khó chịu, cô nhón chân vuốt ve mặt anh, an ủi nói: “Bảo bối, sao anh lại nói như vậy? Em sao có thể không cần anh?”
Chỉ Cảnh trầm mặc, khó chịu nói: “…… Em gần nhất đều không có nói muốn sờ……dươиɠ ѵậŧ anh.”
Tô Tri Hựu nghe được hai chữ dươиɠ ѵậŧ từ trong miệng của anh phát ra, nháy mắt bị chọc cười, không nghĩ ra được anh còn sẽ nói từ đó.
Quả nhiên là bị cô dạy hư, bất quá bộ dáng ủy khuất này, làm Tô Tri Hựu nhìn cũng cảm thấy đáng thương.