Chương 2: Đây là tiểu huyệt, về sau anh chỉ được nhìn bức của em

Tô Tri Hựu đại khái không tin có người như vậy, dù sao một người đàn ông có kích thước như vậy rất hiếm, cho dù người cao ráo cũng chưa chắc.

Những người bạn bên cạnh cho cô biết, bạn trai đều không lâu lắm.

Tô Tri Hựu có hơi nghi ngờ, chắc đây là ảnh trên mạng đi? Hoặc là của người khác.

Nếu không vì sao lúc trước Lục Giai Giai lại nói cái gì mà như chân gà?

Chiều dài này mà vẫn tính là ngắn, thì cậu ta nên tìm gậy gộc tự giải quyết đi.

Tô Tri Hựu hoài nghi, hỏi anh một câu: 【 Đây thật sự là dươиɠ ѵậŧ của anh sao? 】

Bên kia trả lời rất nhanh, tuy rằng gửi tin nhắn cách một màn hình, nhưng Tô Tri Hựu vẫn cảm nhận được người bên kia đang uất ức, nếu không thì sẽ không có khả năng trả lời như vậy.

【 Là.. là của tôi, tôi không nói dối. 】

Tô Tri Hựu nhìn lời này, bị chọc cười, trên thế giới vậy mà còn đàn ông không nói dối?

Bên kia lại gửi tin nhắn đến: 【 Cô gái, con gái không nên nói chuyện thô lỗ như vậy. 】

Tô Tri Hựu bị anh chọc cười, đúng là ngây ngô.

Lúc trước Lục Giai Giai ở ký túc xá phàn nàn về người đàn ông này, nói anh từ nhỏ được dạy dỗ nghiêm khắc, hơn nữa ba mẹ nhìn lớn lên, không có trải qua chuyện khác, là một cây gỗ chính hiệu, cho nên tư tưởng vô cùng đơn thuần.

Không cho phép người khác nói chuyện thô lỗ như thế.

Tô Tri Hựu cảm thấy có lẽ anh sẽ không nói dối, dù sao tìm được một cây dươиɠ ѵậŧ sạch sẽ như thế ở đâu ra?

Trước đo Lục Giai Giai còn ghét bỏ, xem ra, xem ra chưa từng nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ của anh, tự mình suy đoán, nếu không sao có thể nói anh nhỏ như chân gã, rõ ràng nó lớn như vậy cơ mà…

Tô Tri Hựu chưa từng nói qua yêu đương, khoảng thời gian trước cùng mấy người chị em trong nhóm nói chuyện còn vô cùng thèm đàn ông, nếu có đàn ông thì thật tốt.

Hiện tại trong lúc học đại học, nếu không có bạn trai để làʍ t̠ìиɦ, về sau ra xã hội, khả năng gặp đàn ông không có tính lực khá con, vậy nên đàn ông trẻ tuổi vẫn tốt hơn.

Không thể trách cô thèm khát, cô thật sự độc thân lâu lắm rồi, bạn cùng phòng đều có bạn trai, mỗi ngày trang điểm, khiến cô đi trên đường nhìn thấy đàn ông đều không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.

Mỗi ngày đều thèm khát nam nhân.

Không nghĩ tới hiện tại có một người bạn trai đưa tới tận cửa.

Tô Tri Hựu cảm thấy bạn trai mình cũng rất ngoan, tuy rằng có hơi xấu.

Cô vui vẻ, cho nên nằm ở trên giường nhảy nhót, bên cạnh giường cô là giường của Lục Giai Giai, cô ta vừa mới chuẩn bị đi ngủ, nghe được âm thanh của cô thì tức giận, dùng hai chân đạp lên giường cô: “Tô Tri Hựu, cậu làm gì vậy? Thần kinh cái gì, còn lớn tiếng như vậy?”

Tô Tri Hựu không quan tâm, quan hệ hai người vốn không tốt lắm.

Tô Tri Hựu đi vào trong phòng tắm, chụp âʍ ɦộ của mình cho anh xem.

Vừa rồi cô còn do dự một chút, nghĩ có nên gửi cho anh hay không, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cô vẫn gửi cho anh.

Dù sao người đàn ông có dươиɠ ѵậŧ như vậy Tô Tri Hựu cũng rất thích, cô muốn gài bẫy người đàn ông này.

Cho nên cô đi vào trong phòng tắm tách môi âʍ ɦộ ra, chụp thứ phấn nộn bên dưới, cứ như vậy mà gửi cho anh.

Người đàn ông bên kia nhận được ảnh chụp thì gửi một cái dấu chấm hỏi: 【? 】

Tô Tri Hựu: 【 Đây là tiểu huyệt của em, tiểu huyệt của phụ nữ anh từng nhìn qua chưa. 】

【 Không. 】

Tô Tri Hựu nhìn câu trả lời thì vô cùng vừa lòng, lại hỏi: 【 Chưa từng nhìn thấy qua của Lục Giai Giai? 】

【 Không. 】

Tô Tri Hựu nghe được lời này, hoàn toàn thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem ra đúng là một người đàn ông thuần khiết.

【 Vậy về sau em là bạn gái anh, anh chỉ có thể nhìn tiểu bức của em. 】

【 Được. 】

Tô Tri Hựu thấy anh trả lời như vậy, nhịn không được hít một ngụm khí lạnh, đúng là quá ít nói rồi.

Lúc nào cũng chỉ trả lời một chữ, nói nhiều hơn một câu cũng không được.

Thật sự khiến người bình thường không thể chịu đựng được.

Tô Tri Hựu lại hỏi anh: 【 Ngày mai anh có việc gì không, ngày mai em rảnh nên muốn đi gặp anh. 】

Ai cũng nói anh xấu, không đẹp trai, cô muốn gặp anh, nhìn xem có phải là sự thật hay không...

Bên kia trả lời rất nhanh, lần này số từ nhiều hơn.

【 Khoa toán học. 】

Tô Tri Hựu nghe được khoa toán, khoa toán trường bọn họ quả thực không tầm thường, không phải người bình thường có thể học, chỉ số thông minh cao mới có thể học ở đấy, hiện tại anh đang khẳng định mình có chỉ số thông minh cao sao?

Nếu không sao người bình thường có thể chọn cái này?

Cô cũng không dám nói mình là sinh viên mỹ thuật, cô học âm nhạc, bình thường điểm các môn văn hóa thấp hơn một chút, chứ đừng nói theo chân với thiên tài toán học.

Khó trách anh lại thật thà như vậy.

Loại người làm nghiên cứu khoa học, căn bản rất khó giao tiếp với phụ nữa, có lẽ do không cùng chỉ số thông minh.

Tô Tri Hựu sợ, cảm thấy anh chê cô ngốc…

……

Tô Tri Hựu cùng anh hẹn thời gian gặp mặt, giữa trưa ngày hôm sau, hai người đi nhà ăn ăn cơm.

Nhà ăn trường bọn họ khá tốt, buổi sáng sau khi Tô Tri Hựu lên lớp xong, khi đến giờ, cô chạy nhanh đến nhà ăn.

Cuộc hẹn đầu tiên ở nhà ăn bên kia, nhưng lúc tới cửa nhà ăn, cô đột nhiên mới phản ứng lại, ngày hôm qua chỉ lo hẹn thời gian, không có nhìn ảnh chụp, không biết anh trông như thế nào.

Nghe nói anh có khuôn mặt bình thường, ở trong đám người căn bản không biết anh trông như thế nào, cho nên hiện tại Tô Tri Hựu ở cửa nhà ăn, nhìn nhiều người tới tới lui lui cũng không biết đâu là Chỉ Cảnh.

Tô Tri Hựu nhìn thấy nhiều chàng trai đi tới đi lui như vậy, hai mắt lảo đảo nhắn WeChat hỏi anh: 【 Anh tới chưa? Em đến nhà ăn rôi, nhưng không nhìn thấy anh, anh trông như thế nào? 】

【Tới rồi, tôi cũng ở cửa. 】

Tô Tri Hựu nhìn thấy tin nhắn này liền ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Quả nhiên vóc dáng cao ráo của người đàn ông ở trong đám người đặc biệt xuất sắc, liếc mắt một cái là có thể nhận ra.

Đúng là quả đầu nấm, mang theo một cái kính đen lớn, mặc áo sơ mi cùng quần đùi…Còn đeo một cái túi cổ điển.

Tô Tri Hựu nhìn hình ảnh này, không nhịn được cười, bởi vì so với lời Lục Giai Giai nói quả thực giống nhau như đúc, người này thoạt nhìn còn hơi khờ.

Có lẽ do không tìm thấy người, cho nên anh vẫn luôn chờ ở đó.

Tô Tri Hựu đi đến trước mặt anh, cùng anh chào hỏi: “Anh là Chỉ Cảnh sao? Em là Tô Tri Hựu.”

Chỉ Cảnh nghe được lời này nhìn cô một cái, còn định cúi đầu, nghe được lời này anh gật đầu, “Ừ.”

Tô Tri Hựu: “…”

Anh thật sự nói chuyện chán chết.

Tô Tri Hựu phát hiện, thật ra anh cũng không xấu lắm, nhiều lắm cũng chỉ là khó coi, bởi vì làn da của anh khá ổn, trên mặt không có thứ gì.

Lúc trước nghe Lục Giai Giai chê anh xấu xí, còn tưởng trên mặt anh nổi đầy mụn, nhưng là hiện tại thấy cũng chỉ giống như trang điểm già đi một chút, làn da không kéo, còn kiểu tóc…Vì sao anh lại để kiểu tóc này?

Tô Tri Hựu quyết định về sau làm quen với anh rồi, trước tiên sẽ dẫn anh đi làm lại tóc.

Ánh mắt Chỉ Cảnh nhìn chằm chằm cô, Tô Tri Hựu cảm thấy bộ dáng anh như vậy, có lẽ không thể giao lưu với phụ nữ? Hiện tại cô cũng không biết nên làm cái gì, cho nên chủ động nắm tay anh cùng nhau đi vào.

Lúc sau Chỉ Cảnh đi vào, Tô Tri Hựu hỏi anh muốn ăn cái gì, anh nói: “Tùy tiện.”

Nhà ăn trường bọn họ vô cùng nổi tiếng, chủ yếu là do có nhiều món. Hầu như món gì cũng có.

Tô Tri Hựu nghĩ nghĩ, hỏi: “ Lẩu?”

Chỉ Cảnh: “Dầu mỡ.”

Tô Tri Hựu: “Thịt nướng?”

Chỉ Cảnh: “Quá nóng.”

Tô Tri Hựu: “Mì sợi Lan Châu?”

Chỉ Cảnh: “Quá nhạt.”

Tô Tri Hựu: “…Món cay Tứ Xuyên?”

Chỉ Cảnh: “Quá cay.”

Tô Tri Hựu: “…” Ha hả, đây là tùy tiện??

Tô Tri Hựu trầm mặc nói thầm trong lòng, “Chịu đựng, anh dài 18cm, đi nơi nào mà tìm được.”

……