Chương 17: Chỉ Cảnh được xin Wechat, Tô Tri Hựu ghen

Tô Tri Hựu nhìn thấy Chỉ Cảnh đẹp trai, cô uống trà sữa suýt chút nữa đã bị sặc.

Đẹp trai quá, quả nhiên không đeo kính đẹp trai hơn nhiều.

Chỉ Cảnh đeo kính nhiều năm, đột nhiên không đeo kính vẫn khiến anh không quen lắm, mặc dù hiện tại phẫu thuật mắt xong là có thể nhìn thấy rõ nhưng chung quy vẫn không quen, theo bản năng muốn đeo kính lại.

Tô Tri Hựu giữ tay anh lại, không cho anh động đậy: “Anh không được đeo! Hiện tại trông anh rất đẹp trai, anh đừng đeo kính nữa! Anh đã phẫu thuật mắt xong rồi, hiện tại mắt anh đã có thể nhìn rõ, anh nên từ bỏ thói quen đeo kính dần đi.”

Đôi mắt Tô Tri Hựu nhìn chằm chằm anh, càng nhìn càng hài lòng.

Cô cảm thấy thật sự quá hoàn mỹ, cái trán lộ ra trông thật đáng yêu.

Tô Tri Hựu không nhịn được hôn lên má anh.

Chỉ Cảnh mặc cho cô hôn, bác sĩ kê một vài loại thuốc nhỏ mắt cho anh, dặn dò anh một khoảng thời gian sau quay lại đây kiểm tra là được.

Tô Tri Hựu và Chỉ Cảnh rời khỏi bệnh viện, lúc đứng ở thang máy, Chỉ Cảnh nhìn thoáng qua bản thân, anh cảm thấy bản thân của quá khứ với hiện tại không giống nhau một tẹo nào.

Anh còn thích sờ đầu nấm của mình, Tô Tri Hựu nhìn chiều cao hai người trong gương, kém quá nhiều, cô dựa vào anh, chỉ có thể cao đến vai anh.

Tô Tri Hựu phía trước không phát hiện hai người chênh lệch lớn như vậy, nhưng hiện tại nhìn chính mình trong gương, sau khi anh đẹp lên, giống như, trông cô rất bình thường…

Cô vốn dĩ không phải mỹ nữ, dù trang điểm, hay ăn mặc đẹp cũng không có khả năng trở thành cái loại mỹ nữ này, nhưng Chỉ Cảnh không giống như vậy.

Anh là một siêu cấp đại soái ca, phía trước xấu, đó là bởi vì không biết cách ăn mặc, hiện tại đem mặt lộ ra, cho nên đẹp tới thái quá.

Tô Tri Hựu thì đối lập, cảm thấy bản thân rất bình thường.

Cô tức giận, tức giận chính mình như thế nào bình thường như vậy.

Cô ngẩng đầu nhìn Chỉ Cảnh, hỏi anh: “Em đẹp không?”

Chỉ Cảnh nghe được lời này nghiêm túc nhìn cô một cái, gật đầu nói: “Đẹp.”

Tô Tri Hựu nghe được lời này liền vui vẻ, ai mà không thích nghe người khác nói mình đẹp, đặc biệt là bạn trai nói, cô rất vui vẻ.

Lại hỏi: “Em cùng Lục Giai Giai, ở trong mắt anh, ai đẹp?”

Chỉ Cảnh nhíu mày, hỏi: "Lục Giai Giai là ai?”

Tô Tri Hựu: “……”

Cô nghẹn ngào, nhìn Chỉ Cảnh không có lời nào để nói, anh thật sự không nhớ mặt sao?

“Tên ai anh cũng đều không nhớ rõ sao?”

Chỉ Cảnh: “Không quan trọng thì không nhớ.”

Tô Tri Hựu hít sâu một hơi, nói: “Chính là cái người hôm qua anh kêu hội học sinh bắt đi, còn có, cô ta là bạn gái trước kia của anh! Anh cùng cô ta từng hẹn hò trong một tuần!”

Chỉ Cảnh trả lời rất nhanh: “Em đẹp.”

Tô Tri Hựu nghe thấy câu trả lời này thì cao hứng, cô lại cảm thấy anh trả lời có điểm giả dối, nhưng vẫn thực vui vẻ.

Tô Tri Hựu nắm lấy tay anh đi ra ngoài, Tô Tri Hựu để Chỉ Cảnh ở bên ngoài gọi xe, cô đi toilet, chờ đến lúc cô đi ra, nhìn thấy ở cửa có cô gái tiến lên, thẹn thùng đỏ mặt cùng Chỉ Cảnh nói: “Soái ca, có thể thêm WeChat anh không? Anh trông rất đáng yêu! Cái bím tóc nhỏ này anh như thế nào nghĩ đến? Thật sự là quá đáng yêu.”

Chỉ Cảnh thời điểm nhìn thấy hai cô gái liền đứng lên, anh lui về phía sau, ý tứ cự tuyệt rõ ràng: “Không thêm.”

Tô Tri Hựu nhìn hai người phụ nữ này giống như yêu tinh, hận không thể quấn lấy Chỉ Cảnh, cô tiến lên, lôi kéo tay Chỉ Cảnh, thở phì phì cùng các cô nói: “Anh ấy đã có bạn gái, không có khả năng thêm WeChat các cô, tôi là bạn gái của anh ấy.”

Hai cô gái vốn đang cho rằng có hy vọng, nhưng bạn gái người ta đều đã ở đây.

Không có biện pháp, chỉ có thể nói xin lỗi rồi xám xịt rời đi.

Tô Tri Hựu nhìn hai cô gái đi rồi mới quay đầu nhìn Chỉ Cảnh, đem bím tóc nhỏ của anh thả ra, anh không nên để bím tóc này.

Thật sự là quá đáng yêu, đem ngũ quan đều lộ ra, ai cũng thích.

Cô không muốn cho người khác nhìn anh.

“Về sau chỉ có thể cho em xem.”

Chỉ Cảnh ngoan ngoãn sửa sang lại tóc nói: “Được.”

Tô Tri Hựu cùng Chỉ Cảnh đi ăn cơm, cơm nước xong lúc sau mới trở về ký túc xá.

Lúc tạm biệt, Tô Tri Hựu còn rất luyến tiếc, ở dưới ký túc xá đem đầu vùi ở trong lòng ngực, ôm anh: “Bảo bối, ngày mai em đi tìm anh cùng nhau đi học.”

Chỉ Cảnh nắm lấy cơ thể Tô Tri Hựu đang đung đưa, biết Tô Tri Hựu tới, anh khẳng định lại phải đau khổ, ngày mai là tiết học quan trọng, cho nên không đáp ứng cô, anh còn phải làm thực nghiệm.

“Kết thúc lại đến đi. Ngày mai tiết học rất quan trọng.”

Tô Tri Hựu nhìn anh kháng cự mình như vậy, sẽ không phải là cho rằng cô ở lớp học làm gì anh chứ?

“Sẽ không, bảo bối, em không phải người như vậy, em sẽ không làm những chuyện đó với anh.”

Chỉ Cảnh: “…… Tô Tri Hựu, anh không phải đứa trẻ ba tuổi.”

Nói ra lời này, đứa trẻ ba tuổi cũng không tin.

Tô Tri Hựu: “……”

Tô Tri Hựu nhìn anh không muốn, liền từ bỏ, “Kia vậy tối ngày mai em tới tìm anh, chúng ta dã chiến, lần trước ở hồ tình nhân em muốn dươиɠ ѵậŧ anh cắm vào, nhưng không thành công, buổi tối chúng ta thử một lần, khẳng định rất kí©h thí©ɧ.”

Chỉ Cảnh: “……”

Chỉ Cảnh muốn cự tuyệt, Tô Tri Hựu lại đặt tay lên đũng quần anh, miệng lưỡi nũng nịu nói: “Được không, bảo bối ~ người ta không có dươиɠ ѵậŧ của anh liền trở thành tiểu tao hóa ~”

Chỉ Cảnh thật là không có bất luận biện pháp gì với cô: “Những lời này em học ở đâu?”

Tô Tri Hựu dán trong lòng ngực anh cười: “Em trời sinh dâʍ đãиɠ a.”

Chỉ Cảnh: “……”

Chỉ Cảnh đại khái chưa từng gặp qua người thẳng thắn như Tô Tri Hựu, nói chính mình dâʍ đãиɠ đều không kiêng dè, anh nói được, tùy ý Tô Tri Hựu.

Tô Tri Hựu vô cùng cao hứng trở về, cô vốn dĩ cho rằng Lục Giai Giai sẽ không làm loạn.

Không nghĩ tới, mới vừa trở về, liền nghe được Lục Giai Giai giọng nói cao ám quãng, cố ý trò chuyện nói: “Không tốt lắm, dì mời con ăn cơm ạ? Con cùng Chỉ Cảnh là hoà bình chia tay, không có, không có, không có người chen vào giữa chúng con, dì đừng trách Chỉ Cảnh, không phải như thế, có thể là bởi vì tính cách con không tốt, cho nên Chỉ Cảnh mới không thích con, không có việc gì, con còn rất vui vẻ nếu Chỉ Cảnh có thể gặp được người anh ấy thích.”

Tô Tri Hựu vừa nghe, lỗ tai dựng thẳng lên, nhìn Lục Giai Giai cố ý nói như vậy, một bộ dáng trà xanh, lời nói này thật là ghê tởm chết người.

Cố ý cùng mẹ Chỉ Cảnh nói như vậy, Tô Tri Hựu sợ mẹ Chỉ Cảnh có thể hiểu lầm cô hay không.

Tô Tri Hựu đóng cửa lại, nhìn Lục Giai Giai còn đang nói chuyện, đột nhiên cao giọng nói: “Lục Giai Giai, cậu đem thuốc phụ để chỗ tớ làm gì? Nói bao nhiêu lần cậu không cần lấy thuốc phụ khoa tẩy thân thể, cậu có bệnh phụ khoa liền đi khám bệnh đi. Ngày thường chơi hung với đàn ông như vậy, thuốc phụ khoa tẩy không sạch sẽ!”

Lục Giai Giai: “……”

Lục Giai Giai nghe được lời này, người đều ngơ ngác, cô ta chưa có cúp điện thoại, cho nên bên kia điện thoại mẹ Chỉ Cảnh đều nghe rõ ràng, cô ta sốt ruột, Tô Tri Hựu cố ý, cô ta có bệnh phụ viêm khoa khi nào?

Tô Tri Hựu biểu tình đắc ý nhìn cô ta, em gái trà xanh muốn hố cô đâu dễ dàng như vậy.

Lục Giai Giai sốt ruột, cùng mẹ Chỉ Cảnh nói: “Không phải, dì phải tin tưởng con, bạn cùng phòng của con nói bậy, con không có, con thật sự không có bệnh phụ khoa……”

Bên kia liền lấy cớ cúp điện thoại, Lục Giai Giai nhìn điện thoại bị cúp, tức giận nhìn Tô Tri Hựu: “Tô Tri Hựu! Cô mẹ nó có phải đầu óc có bệnh hay không? Tôi đắc tội gì với cô? Cô cố ý hãm hại tôi như vậy làm gì? Tôi dùng thuốc phụ khoa khi nào.”

Tô Tri Hựu nhún vai: “Tôi vừa rồi nhìn bộ dáng trà xanh của cô, cũng hãm hại tôi không ít.”

Lục Giai Giai bị cô làm cho tức chết, hiện tại thì tốt rồi, nếu dì cho rằng cô ta lẳиɠ ɭơ, cô ta thật sự liền xong đời.

Tô Tri Hựu cảm thấy muốn đem hình tượng trước mặt mẹ Chỉ Cảnh kéo trở về.

Mẹ Chỉ Cảnh biết cô tồn tại, cho nên cô cùng Chỉ Cảnh nói muốn WeChat của mẹ anh.

【 Bảo bối~ anh đem WeChat mẹ anh gửi cho em, em có lời muốn cùng mẹ anh nói ~】

Chỉ Cảnh đem WeChat gửi cho cô, Tô Tri Hựu nhanh chóng thêm bạn bè mẹ Chỉ Cảnh.

Không biết nên gửi cái gì, nghĩ đến mẹ anh là đội tuyển quốc bơi lội quốc gia, Tô Tri Hựu liền gửi: 【 Dì, người khỏe, con là Tô Tri Hựu, con muốn học bơi lội ~】

Cô là một người khô khan muốn tìm cái đề tài nói chuyện cũng quá khó khăn, mẹ anh bên kia rất nhanh liền thêm Tô Tri Hựu.

Tô Tri Hựu nhìn bà thêm bạn bè, lập tức phát WeChat giải thích: 【 Dì, người khỏe, con là Tô Tri Hựu, con là đứa trẻ rất ngoan, con cùng Chỉ Cảnh ở cùng nhau, bởi vì chúng con vừa mắt nhau, không giống như lời Lục Giai Giai nói ~】

Mẹ anh bên kia trả lời một câu: 【 Ừ, dì biết, con muốn học bơi lội, cuối tuần tới tìm dì, dì dạy cho con】

Tô Tri Hựu: “……”

Cô không nghĩ, cô quá thảm.

……

Tô Tri Hựu chuẩn bị tìm Chỉ Cảnh trước tiên bù lại một chút, miễn cho cái gì đều không biết, ngày hôm sau Chỉ Cảnh có chuyện, không có tới tìm cô.

Hôm nay anh có tiết học quan trọng, sinh viện quốc tế cũng nghe bài giảng qua video, sáng sớm liền phải chuẩn bị.

Tô Tri Hựu phát hiện Chỉ Cảnh thật sự đặc biệt ưu tú, anh biết rất nhiều thứ, đối lập với Tô Tri Hựu, cũng không biết thế nào mà đỗ đại học.

Cô lần trước mới phát hiện, Chỉ Cảnh có thể phiên dịch cùng đồng bộ giải thích, cho nên xuất ngoại tham gia thi đấu anh đều kiêm chức phiên dịch.

Nhưng ngẫm lại, miệng lợi hại như vậy lại liếʍ bức cho cô, Tô Tri Hựu tức khắc cảm thấy bức mình không xứng……

Buổi tối Tô Tri Hựu đi tìm Chỉ Cảnh cùng nhau ăn cơm.

Anh trở về ký túc xá tắm xong tới đón Tô Tri Hựu, Tô Tri Hựu xuống lầu nhìn thấy anh liền chạy qua, hỏi: “Bảo bối, hôm nay thế nào? Thành công sao?”

Chỉ Cảnh nắm tay cô gật đầu: “Ừ.”

Tô Tri Hựu mặc váy, thuận tiện vén lên để thao.

Cô cùng anh đi nhà ăn ăn cơm.

Chỉ Cảnh cho lấy đồ ăn cho cô, có thể là cả ngày chưa ăn cơm, cho nên nhìn anh rất đói bụng, Tô Tri Hựu xoa miệng anh nói: “Bảo bối, ăn chậm một chút, ăn no sao có thể chờ em cho anh ăn nho được?”

Chỉ Cảnh: “…”

Chỉ Cảnh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tô Tri Hựu cảm thấy không thích hợp, Tô Tri Hựu đem váy vén lên: “Phía dưới người ta bị tắc một quả nho, chuẩn bị cho anh ăn.”

Chỉ Cảnh: “…”

Chỉ Cảnh chạy nhanh nắm lấy váy Tô Tri Hựu, không cho cô vén lên, khó trách vừa rồi ở trên đường nhìn thấy cô đi không thích hợp.

Chỉ Cảnh bị cô làm cho ho khan.

Tô Tri Hựu thích đùa giỡn anh, thời điểm ra cửa cô vào WC nhét mấy quả nho vào, lúc trước tò mò, nhét quả nho vào có cảm giác hay không.

Hiện tại nhét quả nho đi đường, thật là, rất sảng, đặc biệt là nghĩ đến lúc anh ăn quả nho, cô liền càng sảng.

……