Chương 1.3: Gặp lại

Chương 1.3

Những người khác đều không hé răng. Ngay cả Lý Tiêu mới đến nửa năm đã biết, sếp nhà mình tính tình cố chấp người ngàn lần đừng làm cho cô nóng, Nếu không cô thể cùng người đó phân cao thấp đến trời đất rung chuyển.

Nhân viên cửa hàng cũng nhìn ra vị khách hàng này không dễ nói chuyện đành nói: "vì đặt bàn trước là do một nhân viên khác làm, thông tin truyền đến cho chúng tôi có chút sai lệch. Thật xin lỗi."

Trần Phi : "Tôi không cần xin lỗi, cứ xếp phòng cho chúng tôi là được."

cô nhân viên phục vụ mặt mày tái mét, vội vàng nói nói: "hiện tại phòng đều đã đầy. Chị nói xem phải làm sao mới được đây.."

Trần Phi: "đơn giản. Nói những vị khách kia nhường bàn."

Nhân viên cửa hàng xanh mặt, lập tức nói: "như vậy làm sao được, Bọn họ có tới 10 người. Hơn nữa đồ ăn đã được đem lên."

Trần Phi giúp cô nàng nghĩ cách, nữa điểm nói lắp cũng không có: "chẳng phải cô đã nói rồi sao, thêm một ghế cũng không sao vậy thì thêm hai ghế chắc cũng không sao cứ theo thứ tự mà sắp xếp bọn họ tới muộn thì cô mau chuyển họ đi. Về phần món ăn đã dọn lên. Nếu như giống nhau liền không cần đổi. Còn nếu như không giống thì cứ để bọn họ mang theo luôn."

Nhân viên kia cứng họng, lúc này đã không nằm trong quyền quyết định của cô ta, liền đi tìm quản lý nhà hàng.

Chỉ có Tống Ngân Xuyên mới dám ở thời điểm này cùng Trần Phi nói chuyện: "người ta cũng chỉ là một nhân viên, cũng có chỗ khó... Em ngồi ghế phụ cũng không sao."

Trần Phi hịt mũi nói: "dựa vào cái gì chúng ta phải nhường? Quy tắc lập ra là để tuân thủ, chị sợ không kịp thời gian quần áo cũng chưa thay liền đến nơi đây. Bọn họ hôm nay rõ ràng chính là cố ý nhường phòng đã đặt trước của chúng ta cho một nhóm người căn bản không đặt trước. Nếu không tại sao chị gây khó dễ cho cô ta như vậy lại không hề nhắc tới việc nhóm người kia đã đặt phòng trước."

Lý Tiêu đứng ở bên cạnh Trần Phi, hắn biểu môi, nói: "nhóm người kia chắc chắn là có quan hệ với quản lý."

Tống Ngân Xuyên nhìn theo hướng anh ta bĩu môi, thấy cô nhân viên phục vụ kia gõ cửa một gian phòng, giữa phòng mở ra. Cô ấy nói vài câu, một người phụ nữ mặc đồng phục cùng cô ta ra ngoài.

Cô gái kia thoạt nhìn rất bực bội, có thể là cảm thấy việc nhỏ nhoi kia mà nhân viên cửa hàng xử lý không xong, vừa tới chỗ họ vừa quở trách cô nàng.