Chương 30: "Em cảm thấy đúng như vậy."

Bà ấy rất tức giận lại trừng tôi một cái, sau đó gõ chữ nói: Sau này sẽ bảo Tiểu Văn giải quyết việc của cậu, tôi không muốn tốn nước bọt với loại người như cậu. Lát nữa đi ra, cậu tìm cớ về đi, đừng có phục vụ họ nữa, buồn nôn.

Tôi chỉ đành nghiêm túc gật đầu, lúc đó cảm giác bản thân chính là một con chó đang bị chủ mắng, hèn nhát mà ti tiện. Thậm chí tôi còn không bằng con chó, chó cùng còn biết dứt dậu, còn tôi chỉ có thể lặng lẽ nhẫn nhịn.

Advertisement

Chẳng bao lâu trong phòng chìm trong sự im lặng chết chóc, khoảng mười phút sau, Trần Nhã mở cửa đi ra, tôi vội vàng theo sau, đồng thời tính toán xem rời đi thế nào.

Advertisement

Mà chúng tôi vừa ra khỏi phòng, bọn em Vân đã bước tới, họ dùng ánh mắt lạ lùng nhìn chúng tôi, miệng treo nụ cười quái lạ.

Cũng không biết thế nào, nhìn biểu cảm này của em Vân, tim tôi hẫng một nhịp, tôi cứ cảm thấy họ dường như định gây chuyện, có gì đó là lạ, đây chỉ là một loại trực giác.

Quả nhiên, em Vân rất nhanh mở miệng hỏi Trần Nhã: "Chị Nhã, chơi thế nào, anh chàng này giỏi không?"

Mặt Trần Nhã lộ vẻ lúng túng, nhưng bà ấy nhanh chống khống chế cảm xúc, cười nói với mấy người phụ nữ kia: "Nếu giỏi thì chị ra nhanh thế sao? Cậu ta chỉ là một thằng nhóc chẳng biết cái gì, không thú vị, sau này mọi người đừng gọi cậu ta nữa, đúng là mất hứng."

Nói xong Trần Nhã lại trừng tôi một cái, tôi hiểu ý của bà ấy, ý là bảo tôi về đây mà.

Vì vậy tôi ngay lập tức nở nụ cười xin lỗi với họ, định về.

Nhưng tôi vừa bước được hai bước, em Vân đột nhiên lại mở miệng nói: "Không được đi!"



Tôi sững người, suýt nữa dừng bước, may mà phản ứng của tôi nhanh, giả vờ không nghe thấy tiếp tục đi.

Em Vân ngay lập tức chạy bước nhỏ đến chỗ tôi, tóm lấy cánh tay tôi, tôi có thể cảm nhận được ngực bà ấy cọ xát trên cánh tay tôi.

Tôi khó hiểu nhìn bà ấy, Trần Nhã cũng ở bên cạnh nói: "Em Vân, em có ý gì, là tôi bảo cậu ta đi, tôi rất thất vọng với phục vụ của cậu ta, tôi không muốn nhìn thấy cậu ta nữa."

Em Vân ngẩng đầu nhìn Trần Nhã, nở nụ cười rất đắc ý, tôi nhìn ra được chút địch ý trong nụ cười này, việc này khiến tôi thấy hơi lạ.

Chẳng bao lâu sau em Vẫn lại nhếch mày, nói với Trần Nhã: "Thế à? Chị Nhã chắc chắn không hài lòng với phục vụ của cậu ta nên mới để cậu ta về chứ không phải sợ cậu ta bị bọn em sàm sỡ, sợ bọn em làm gì cậu ta ư?"

Trần Nhã hơi không vui, hỏi ngược lại: "Em Vân, em có ý gì? Chị sẽ vì một thằng ranh thấp hèn mà khiến các chị em không vui ư?"

Em Vân cười khúc khích, nói: "Em cảm thấy đúng như vậy."

Một câu nói của bà ta lại lần nữa khiến tôi ngơ ngẩn, tôi cảm thấy rất bất thường, em Vân này có vẻ muốn gây chuyện thật.

Trần Nhã cũng giận thật rồi, bà nói bằng giọng không vui: "Em Vân, rốt cuộc em muốn nói gì? Nếu em muốn chơi cậu ta thật thì em mang đi mà chơi đi."

Em Vân đặt tay lên mông tôi, bóp mạnh một cái, khiến tôi hơi đau, đồng thời mở miệng nói: "Thôi, em sợ chị Nhã sẽ làm thịt em mất. Nếu chị Nhã đã muốn cậu ta đi thì để cậu ta đi thôi, dù sao các chị về nhà rồi thì vẫn có thể chơi vui vẻ như thường."

...

Trần Nhã tức đến mức ngực phập phồng, bà ấy trừng mắt nói với em Vân: "Em nói linh tinh cái gì đấy?"