Dì Tuyết đẩy nhẹ Hoàng Tam một cái, nói được, rồi kéo tôi đi.
Ra khỏi văn phòng của Hoàng Tam, cả người tôi vẫn ở trong trạng thái sững sờ, tôi thực sự không ngờ dì Tuyết dẽ bảo vệ tôi như vậy, thậm chí còn hi sinh thân thể mình, vì tôi không tin Hoàng Tam nói hát chỉ là hát đơn thuần.
Advertisement
Nhưng tại sao dì Tuyết lại làm vậy? Dù sao tôi không tin cái cớ bạn của ông chủ lớn muốn tôi phục vụ, tôi đi làm pr thay một lần, đối tượng còn là Trần Nhã, căn bản không thể có người gọi tôi phục vụ.
Advertisement
Tôi vẫn đi sau dì Tuyết, nhìn dáng người đẫy đà mà thướt tha của bà ấy, tôi muốn nói chuyện với bà ấy, tôi rất muốn chính miệng cảm ơn bà ấy. Đồng thời tôi cũng rất không cam lòng, có lẽ dì Tuyết là một người phụ nữ phong trần, bà ấy không để ý những việc này, nhưng tôi thực sự không muốn dì Tuyết đi "hát" với Hoàng Tam, lúc đó tôi thực sự thấy hận sự yếu hèn của mình, nếu tôi đủ mạnh thì sẽ không khiến ân nhân của mình rơi vào cảnh đó.
Đột nhiên, dì Tuyết dừng lại, lúc đó trong đầu tôi còn đang suy nghĩ, không kịp dừng bước, bất cẩn va vào mông dì Tuyết, bị bật lại, khiến tôi ngượng chín mặt.
Dì Tuyết cười một tiếng quyến rũ, dùng điện thoại gõ chữ nói: Đừng hỏi dì Tuyết tại sao cứu cậu, việc này đã xảy ra rồi, tóm lại là phải giải quyết. Mà dì Tuyết đúng là có việc cần dùng đến cậu, có khách hàng gọi riêng gậu, bảo cậu đi phục vụ, dì Tuyết đã đồng ý giúp cậu rồi, cậu sẽ nghe lời dì Tuyết chứ?
Tôi đơ người, không ngờ thực sự có người gọi tôi, chẳng lẽ là bạn của ông chủ lớn thật?
Tôi nhìn dì Tuyết với ánh mắt khó hiểu, nhìn vẻ mặt mang chút mong chờ của bà ấy, tôi không muốn khiến bà ấy thất vọng, cảm thấy mình là đồ vô ơn, vì vậy dù tôi không muốn làm pr thế nào đi nữa thì tôi cũng đồng ý, hơn nữa việc này kiếm tiền nhanh, giờ đột nhiên tôi nợ một trăm nghìn, tôi cũng phải nghĩ cách kiếm tiền.
Vì vậy tôi gật đầu với dì Tuyết, dì Tuyết vui vẻ véo mặt tôi, nói tôi ngoan thật, bộ dáng đó cứ như coi tôi là đứa trẻ vậy.
Chẳng mấy chốc bà ấy đã cho tôi một địa chỉ, bảo tôi qua đó.
Tôi ra khỏi quán xong thì bắt xe đi ngay lập tức, lúc đó trong lòng cực kỳ hiếu kì, rốt cuộc là ai gọi tôi đến phục vụ?
Sau khi đến nơi, tôi phát hiện đây là một căn biệt thự cao cấp, việc này khiến tôi hơi tự ti, nhân vật nhỏ bé như tôi có thể phục vụ phụ nữ giàu có được sao? Người ta có khinh thường tôi không? Dù sao thì thực ra tôi vẫn là tiai tân, tôi sợ tôi không được.
Sau khi vào biệt thự, tôi mới phát hiện không chỉ có một người, mà có tận bốn người phụ nữ.
Tôi bỗng chốc sững sờ, bốn bà già gọi một mình tôi?
Thoáng cái trong đầu nhớ đến một tin tức giật gân, nói là một người đàn ông nào đó bị mấy phụ nữ làm đến chết...
Nhưng đúng lúc này, tôi mới phát hiện không ngờ một trong bốn người phụ nữ này lại là Trần Nhã.
Lần này tôi không đeo mặt nạ, bất ngờ bị lộ trước mặt bà ấy khiến tôi hơi lúng túng, muốn tìm cái lỗ chui xuống quá.
Trần Nhã cũng nhanh chóng phát hiện ra tôi, đầu mày bà ấy cau lại, lạnh lùng nhìn tôi, cứ như đang hỏi tôi: Chẳng phải bảo cậu không được làm việc này nữa sao, sao lại vẫn làm?
Tôi không biết mở miệng giải thích thế nào, lúc này em Vân lần trước đi cùng Trần Nhã ngay lập tức đi đến ôm lấy eo tôi, đồng thời mở miệng nói với Trần Nhã: "Chị Nhã, đây chính là nhân viên PR nam lần trước đeo mặt nạ chó, cậu chàng trông cũng đầy sinh lực. Em cố tình nhờ người ta gọi cậu ấy đến chơi mạt chược với chúng ta, chị Nhã chị định cảm ơn em thế nào đây?"
Nghe thấy cái này tôi mới phản ứng lại được, thì ra là em Vân này gọi tôi, tôi đã nói mà sao lại có người biết tôi chứ, nhìn bộ dáng bà ấy có vẻ như là muốn nịnh nọt Trần Nhã hay sao đó.
Sắc mặt Trần Nhã rất khó chịu, bà ấy chắc chắn sẽ không muốn tôi phục vụ nữa, nhưng bà ấy lại không tiện nói với người khác tôi là con rể bà ấy, vì vậy mở miệng nói: "Thôi, mấy chị em chúng ta chỉ chơi mạt chược, gọi phục vụ làm gì chứ, để cậu ấy đi đi."