Chương 15: Qua cầu rút ván, trở mặt không nhận người?

Lúc đó, Hoàng Tam kích động vỗ vào vai tôi, hắn đánh chữ nói sẽ không bạc đãi tôi, bây giờ hắn phải xử lý trước những thứ này rồi sẽ tìm tôi nói chuyện đàng hoàng sau.

Tôi nghĩ trừ việc ngày trước Hoàng Tam đối phó với Bào Văn có chút hạ lưu, bây giờ nhìn lại thì người này cũng không tệ.

Advertisement

Sau đó tôi bước nhanh xuống lầu, vừa đến phòng làm việc, tổ trưởng Trương Hạo liền chạy về phía tôi.

Sau khi đến trước mặt tôi, hắn nổi giận đùng đùng véo mũi tôi nói: "Cái loại chết tiệt mày chết đâu rồi? Sao tao không thấy mày làm việc, hình như tao thấy mày đến phòng ông chủ phải không? Mẹ mày, không phải mày đi nói xấu tao đó chứ?"

Advertisement

Nói xong, Trương Hạo mới viết chữ vào điện thoại đưa tôi xem.

Tôi không phản ứng lại, chuẩn bị đi làm việc của mình.

Hắn kéo lại ta cánh tay tôi, tức giận mắng: "Con mẹ mày, thằng cháu hôm nay ăn phải gì hả, lại dám không để ý tới tao, mẹ mày, mày thật sự không muốn làm việc ở đây nữa hả?"

Tôi vẫn không thèm để ý, chỉ hất mạnh tay hắn ra khỏi cánh tay tôi.

Lần này tôi thật sự đã chọc giận Trương Hạo, hắn đi lên trước đá vào chân tôi một phát rồi quay lại mắng: "Đồ tàn phế, tao thấy mày thật sự không muốn tiếp tục làm việc ở đây nữa, cút đi cho tao, ở đây có mày thì sẽ không có tao, có tao thì sẽ không có mày."

Tôi nhìn hắn giả vờ như mình chẳng nghe thấy gì, còn hắn thì thở phì phò bắt đầu viết chữ cho tôi đọc.



Đúng lúc đó, phía sau vang lên giọng nói của ông chủ Hoàng: "Trương Hạo, ngươi nói không sai, Trần Danh quả thật không cần làm ở vị trí đó nữa."

Toàn thân tôi cứng ngắc, ý của Hoàng Tam là gì? Qua cầu rút ván, trở mặt không nhận người?

Còn Trương Hạo lập tức thay đổi khuôn mặt hống hách lúc nãy quay qua nịnh hót Hoàng Tam và nói: "Ông chủ Hoàng, tên tiểu tửTrần Danh này hay ăn lười làm, thường tìm cơ hội lười biếng, tôi đang dạy dỗ lại hắn, ông thật sự muốn đuổi hắn đi sao?"

Lúc này Hoàng Tam đã tới đứng cạnh tôi, hắn nhấc đá một phát vào bụng Trương Hạo, nói: "Cút, tôi nói Trần Danh không cần làm ở vị trí cũ, ý là cậu ấy sẽ làm ở vị trí của cậu."

Trương Hạo hoảng hốt nhìn về phía ông chủ, Hoàng Tam hút điếu thuốc rồi quay qua mắng Trương Hạo: "Cậu nói đúng, ở đây cậu và Trần Danh chỉ một người được ở lại, cậu bị đuổi, cút!"

Không ngờ Hoàng Tam lại bảo vệ tôi như vậy, xem ra tôi quả thật đã giúp hắn ta một việc lớn, hắn ta đúng là giữ chữ tín.

Trương Hạo đương nhiên không dám phản bác lại Hoàng Tam, hắn tiếp tục cầu xin nhưng Hoàng Tam không cho hắn cơ hội, cuối cùng hắn cũng phải cuốn gói ra đi.

Hoàng Tam còn một vài hành động khác, hắn ta nhân cơ hội lần lần này mở ra một cuộc họp ngắn, kêu gọi mọi người chăm chỉ làm việc, đừng giống như Trương Hạo chia rẻ bắt nạt đồng nghiệp

Cuối cùng hắn giới thiệu tôi với mọi người, nói tôi làm việc chăm chỉ, là người thực tế nên được thăng chứa lên làm tiểu tổ trưởng, kêu mọi người xem tôi như người bình thường, thường xuyên giao lưu với tôi.

Nói thật, lúc ấy tôi rất cảm động, không ngờ sau khi gả cho Bào Văn đi tới Nam Kinh, người đầu tiên cho tôi cảm giác tốt đẹp lại là "tình địch" cách đây không lâu tôi thiếu chút nữa sẩy tay đánh chết.

Tôi vui vẻ đón nhận chức vụ mới, mặc dù tiểu tổ trưởng thật ra chỉ là chức vụ nhỏ, nhưng tiền lương cũng tăng đến ba nghìn rưỡi rồi, hơn nữa tôi nhìn thấy được cơ hội leo lên cao, tin tưởng rằng chỉ cần mình làm tốt thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp lên.

Đêm Nay Có Kịch Hay - Chương 15: Qua cầu rút ván, trở mặt không nhận người?