Chương 2
Ba giờ sáng, Lves gọi điện tới ra sức dùng câu sóng đôi khoe khoang lễ lội carnival đường phố ở Đức tuyệt vời biết bao! Sôi động biết bao! Lay động lòng người biết bao! Lạc Trăn nghĩ, đây quả đúng là rung động lòng người, mới có ba giờ sáng! Lves là đàn anh đại học của Lạc Trăn, người Pháp, bộc trực, tự nhận mình là Apollo, thích mạo hiểm, trong hoạt động trợ lý thám hiểm nhìn trúng tiềm năng thể thao mạnh mẽ của Lạc Trăn, ép người nào đó tham gia tổ leo núi, tổ lặn biển sâu, tổ nhảy dù các kiểu trên không trung, cuối cùng biến cả con người Lạc Trăn trở nên dũng mãnh như dã thú, lên trời xuống bể không có gì không thể.
Nói thật thì, Lạc Trăn thật sự rất sợ người này, quan hệ giữa họ còn hay hơn cả sinh vật hạ đẳng với sinh vật thượng đẳng trong chuỗi đồ ăn, vì thế, đối với Lạc Trăn mà nói, đối diện với Lves điều duy nhất có thể làm chỉ có nịnh nọt.
Nhưng, tình hình giờ đã khác, Lạc Trăn nghĩ, ôi trời cao hoàng đế xa như anh có thể bay từ Đức về được sao, hơn nữa nơi tôi đang đứng bây giờ chính là địa bàn của người Trung Quốc chúng tôi, anh có là quỷ bay tới cũng đỡ được khí hậu nơi đây, coi như anh còn dũng mãnh có thể chống chọi được cái môi trường khô hạn chút gì đó đi, thì 1,3 tỷ con dân tổ quốc mỗi người một bãi nước bọt cũng dìm chết anh trong lũ lụt. Lạc Trăn thỏa sức tưởng tượng xong, ưỡn lưng đáp một tiếng.
“Anh trai à, anh có biết giờ là mấy giờ không?” Châm biếm ngược trở lại.
“Mẹ nó, không hỏi thời gian của Đức à!” “Mẹ nó tôi đang chửi anh còn có thể bắt chẹt tôi thế nào nữa hả.” Lạc Trăn gào lên một cách sảng khoái, cảm giác này tựa như mình bỗng nhiên tiến hóa thành sinh vật thượng đẳng.
“Không đi, em phải ở nhà. Đã nói không đi chị đây còn sợ anh á. Bố ghét nhất là Nhật Bản. Núi Phú Sĩ? Xì, nó thanh khiết tươi đẹp được như Hoàng Sơn chắc. Không đi, các người tự thong thả mà leo. Hừ, phong cảnh tráng lệ, nói không chừng đợi các người trèo đến đỉnh núi lửa nó mà phun trào lên, vậy thì quả là vô cùng tráng lệ, đến lúc đó ngay cả nhặt xác tôi cũng không cần, trực tiếp nhặt tro cốt cho các người thôi. Hoa anh đào? Nó có được chất phiêu bồng của hoa đào chúng tôi chắc. Đẹp để làm cái gì, có gan thì anh bắt nó kết quả đi. Chậc, biết ngay anh không có gan đó mà.”
Nói xong câu này, Lạc Trăn lập tức cúp máy, chính ra thì câu cuối hơi quá chút xíu, sau này ngẫm lại, thật sự có quá đáng tí xíu!
Tiếng chuông di động xinh xắn vang lên, Lạc Trăn cân nhắc tên Lves này liệu có phải muốn cô chết không xong, đoạn chẳng buồn nghĩ cầm điện thoại tắt máy.
[Lạc Trăn đã trở về, cậu là người đầu tiên tôi báo đấy! Thẩm Hạ Thụy, 11 giờ 7 phút.]
Đồng hồ báo thức trên tường chạy từ 11 giờ đến ba giờ sáng, sau đó, lại tiếp tục chạy.
Người đàn ông đặt di động trong tay xuống, chậm rãi đứng lên đến bên cửa sổ, khuôn mặt anh tuấn dưới ánh đèn xanh u tối lộ vẻ thâm trầm khó đoán.