25
Về sau tôi không có thời gian lên mạng đọc bình luận nữa.
Bởi vì sắp đến buổi biểu diễn mừng năm mới rồi, C vị có số phiếu bầu nội bộ cao nhất chính là tôi.
Để không phụ lòng mong đợi của mọi người, mỗi ngày tôi đều tập vũ đạo đến khuya.
Buổi biểu diễn mừng năm mới đó được tổ chức bởi Học viện cảnh sát và trường của chúng tôi.
Điệu nhảy mở màn của chúng tôi chính là điệu múa Đôn Hoàng, mặc váy dài cổ điển phiêu dật, tay cầm trống lục lạc.
Trên sân khấu, tôi thấy được Ngụy Trạch Thu đang ngồi bên dưới.
Múa xong tôi ngoái lại nhìn anh cười một tiếng.
Sau khi vào hậu trường tẩy trang xong, tôi nghe thấy Ngụy Trạch Thu đang tìm tôi ở ngoài hành lang hậu trường.
Tôi ngay lập tức chạy về phía anh ấy.
Đυ.ng vào ngực anh, ôm lấy eo anh.
Anh khẽ đẩy tôi ra, cởϊ áσ khoác khoác cho tôi.
Váy múa Đôn Hoàng còn chưa kịp thay.
"Em vừa biểu diễn thế nào? Có phần thưởng không?" Tôi kéo lấy cánh tay anh.
“Em muốn phần thưởng gì?”
“Em muốn anh gọi em là Doanh Doanh, anh không được gọi cả họ tên em ra nữa.” Tôi nhìn thẳng vào Ngụy Trạch Thu.
Anh gật đầu chịu thua.
Với một người đàn ông trưởng thành mà nói gọi tên thân mật như vậy vẫn có chút xấu hổ.
“Em thay trang phục trước đi, quần áo mỏng như vậy sẽ dễ cảm lạnh.”
Tôi không động đậy, chỉ nhìn anh ấy.
“Doanh Doanh”
Giọng nói trầm thấp êm dịu vang lên, còn khiến tim đập nhanh hơn cả tiếng trống.
Tôi ngay lập tức vui vẻ chạy đi thay quần áo.
Bóng lưng váy sa cũng vui vẻ nhảy múa theo.
Khi thay quần áo, "cạch" một tiếng có cái gì đó rơi xuống.
Tôi nhặt nó lên một cách nghi ngờ.
Đây là cái gì?
Một chiếc hộp nhỏ vuông vức, chỉnh tề, toàn tiếng Anh tôi xem không hiểu.
Ở dưới cùng có ghi Siêu thị Đại học Công An Thành phố H, size XXL.
Tôi đem nó nhét trở lại túi áo của Ngụy Trạch Thu.
26
Khi tôi đi ra ngoài, Chu Khiết đã gọi tôi lại.
Tôi nhìn cô ấy, "Có chuyện gì vậy?"
Cô ấy quay mặt sang một bên, hồi lâu không nói, mặt nghẹn đến đỏ bừng.
Cô ấy đột nhiên nhìn tôi, mở miệng: “Khương Doanh, mình xin lỗi. Cho đến giờ, vì chị Khương Nguyệt có thành kiến rất lớn với cậu, có đôi khi mình còn làm khó cho cậu. Thật ra cậu không sai gì cả, mình thực sự xin lỗi vì sự ngu ngốc và lỗ m ãng trước đây của mình. Hy vọng cậu có thể tha thứ cho mình, mình thực ra vẫn luôn ngưỡng mộ cậu.”
Chu Khiết đột nhiên nói lời xin lỗi hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi.
Lâu nay cô ấy không gây ra tổn thương gì đáng kể cho tôi. Ngược lại tôi và cô ấy vẫn luôn là đối thủ ngang sức ngang tài trên cùng một con đường, ưu khuyết điểm bổ sung lẫn nhau.
Tôi thật lòng nói với cô ấy, tôi chưa bao giờ ghét cô ấy, ngược lại, tôi rất may mắn khi có cô ấy làm bạn trên con đường này.
Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt đỏ hoe, nở nụ cười vui vẻ.
Rào cản giữa chúng tôi từ đây cũng được dỡ bỏ.
27
Nhiệt độ bắt đầu giảm mạnh, chỉ qua một đêm mà bên ngoài cửa sổ đều là một mảnh trắng xóa.
Tôi nằm trong chăn uống nước nóng xem phim, bên ngoài lạnh quá.
Nhưng hôm nay Ngụy Trạch Thu dường như còn huấn luyện trong tuyết.
Chiều nay tôi không có tiết học nên đi xem anh ấy một chút.
Tôi quấn mình thật chặt rồi mang theo cả mũ lông và khăn quàng.
Bên ngoài trời lạnh lắm, đi trên đường đều giẫm lên tuyết bước nông bước sâu.
Ở thao trường, một đám người mặc đồng phục huấn luyện mỏng manh màu đen đang tập chống đẩy.
Tôi nhìn thấy đều rùng mình vì lạnh.
Tôi ôm bình giữ nhiệt ngồi xuống chiếc ghế trong góc hẻo lánh cạnh thao trường.
Ngụy Trạch Thu huấn luyện xong giải tán, tôi vẫy tay với anh.
“Sao em lại tới đây?” Ngụy Trạch Thu chạy chậm tới.
“Anh có lạnh hay không? Em có nước nóng, anh có muốn uống không?” Tôi giơ chiếc bình giữ ấm trong tay lên.
Trang Anh trêu chọc Quý Lỗi đang uống nước: “Tập luyện xong đừng uống nước quá nóng.”
“Ồ ồ vậy được rồi.” Tôi lấy từ trong túi áo khoác ra vài miếng giữ nhiệt, “Vậy Trang Anh, chị có muốn miếng giữ nhiệt không? Em cũng có nè.”
Trang Anh sửng sốt, mất tự nhiên nói: "Bọn chị đang huấn luyện cơ mà. Thôi được rồi, cứ đưa cho chị đi."
Tôi đưa tất cả miếng giữ nhiệt cho Trang Anh hết.
Ngụy Trạch Thu kéo tôi đến sân bóng rổ trong nhà gần đó.
"Em ngồi ở chỗ này chờ anh, không có gió, huấn luyện xong anh sẽ tới tìm em."
“Nhưng em muốn xem anh huấn luyện mà.”
“Bước đầu tiên là huấn luyện kháng lạnh, phải c ởi quần áo ra.”
“Như thế không phải lạnh quá sao.” Tôi ngơ ngác nhìn anh.
“Anh không lạnh, chỉ cần quen nhiệt độ là được. Không phải mùa đông vẫn có người đi bơi hay sao? Cũng là cùng một nguyên lý như vậy.”
Quý Lỗi chạy tới, vỗ vỗ vai Ngụy Trạch Thu, "Đúng vậy, có mấy ngày Ngụy ca sáng sớm tắm nước lạnh. Cho dù có để đội trưởng của bọn anh bơi trong sông băng, hắn cũng sẽ không sợ."
Nói xong, Quý Lỗi bị Ngụy Trạch Thu kéo về thao trường.
28
Tôi từ nằm giường xem phim biến thành ngồi sân bóng rổ xem phim.
Chao ôi, chẳng còn cách nào, ai bắt người mình thích bận rộn thế này cơ chứ.
Sau khi xem xong hai tập phim truyền hình, cuối cùng anh ấy cũng huấn luyện xong.
Anh mặc áo ngắn tay sau khi tập luyện, cơ bắp cánh tay sung huyết, gân xanh nổi lên mạch lạc rõ ràng.
Tôi véo cơ bắp ở cánh tay anh. Quá cứng, nhưng nóng hầm hập.
Tôi mặt dày nói: "Em chờ anh lâu như vậy, có thưởng gì không?"
Anh kéo tôi ra chỗ không có người, "Còn muốn sờ bụng nữa không?"
Tôi sững người một lúc, mặt nóng bừng, này, này, tôi không có ý này.
Nhưng đã đưa tới cửa thì tất nhiên là muốn sờ.
Anh chỉ cho tôi sờ cách lớp quần áo, sợ tôi làm loạn.
Chết cười, tôi là loại người như vậy sao?
Cách lớp quần áo tôi cũng có thể làm loạn nhé.
Cuối cùng anh ấy kẹp chặt lấy tay tôi, sau đó túm tôi đi ăn cơm.
Ánh mắt như chỉ muốn cho tôi mang còng tay.
Tôi, tôi cảm thấy hình như sớm hay muộn gì thì tôi cũng bị còng tay thôi.
29
Chúng tôi gặp Lâm Cảnh trên đường đi.
“Thật trùng hợp, haha, hai người muốn đi ăn cơm sao, anh cũng vậy.” Anh ta cười sảng khoái.
Anh ta khăng khăng kể chuyện cười với tôi dọc đường đi, cố gắng làm tôi cười.
“Sao em không cười?” Lâm Cảnh nhìn tôi.
“Em có điểm cười rất cao, cũng không thích cười lắm."
"Hả? Cao thế nào?" Lâm Cảnh thắc mắc.
“Chắc là cao 1m89 đi.” Tôi nhìn Ngụy Trạch Thu bên cạnh.
Lại bổ sung một câu, “Cứ gặp là cười.”
Tôi cười, Ngụy Trạch Thu nhìn tôi cũng cười theo.
Lâm Cảnh nói một câu hiểu rồi, sau đó cũng không làm phiền tôi nữa.
30
Ngụy Trạch Thu nói chỉ cần anh đem ngọc bội để dưới gối đầu.
Anh ấy gối lên gối đầu, thì tôi liền dịch chuyển qua.
Sau đó, tôi phát hiện ra rằng chỉ cần tôi trẻ con nói rằng tôi bị lạnh, tôi khó chịu hay tôi bị đau bụng kinh, đêm đó tôi sẽ được dịch chuyển tới phòng ngủ của anh.
Nhiều lần như vậy, Ngụy Trạch Thu cũng học được cách phát hiện lần nào tôi nói thật, lần nào tôi chỉ thèm thuồng cơ thể của anh ấy.
Thường xuyên không cho tôi tới nữa.
31
Đến tháng thi cử, cả tôi và Ngụy Trạch Thu đều bận rộn, mỗi lần gửi tin nhắn cho anh ấy đều phải đợi rất lâu mới có trả lời.
Tôi cũng bận thi cuối kỳ và thi vũ đạo múa Trung Hoa nên rất ít khi đến học viện cảnh sát tìm anh ấy.
Đợi tất cả các kỳ thi đều xong, lúc tôi định đi tìm anh ấy, một người phụ nữ mặc âu phục đã chặn tôi lại, nói rằng muốn nói chuyện liên quan đến Ngụy Trạch Thu.
Trong quán cà phê, tôi lo lắng nắm chặt cốc của mình.
Người phụ nữ đối diện trông tinh xảo đến từng sợi tóc thản nhiên đẩy qua một tấm thẻ ngân hàng.
"Tôi là trợ lý đặc biệt của Cục trưởng Ngụy, cô Khương đây hẳn là biết điều này có ý nghĩa gì."
“Tôi không biết.”
Thành thật luôn là kỹ năng tất sát.
Nụ cười tiêu chuẩn của người phụ nữ có một tia rạn nứt.
“Cô Khương đây từ con gái nhà họ Khương lại lưu lạc thành một người bình thường, cảm giác thế nào?” Cô ta lại cười nói.
"Rất tốt." Tôi chân thành trả lời.
“Chính xác là chị muốn nói cái gì, chị có thấy mệt khi quanh co lòng vòng nãy giờ không?”
Nụ cười của chị trợ lý đặc biệt hoàn toàn biến mất.
"Cô là ngu thật hay giả ngu vậy? Điều này có nghĩa là cô không xứng với Ngụy Trạch Thu, bất kể là xuất thân hay công việc. Cô có biết, gia cảnh là điều quan trọng nhất đối với một gia đình làm chính trị hay không? Người mà nhà họ Ngụy coi trọng là Trang Anh. Cô cũng không nên ích kỷ, rồi tự rước lấy nhục. Coi như hiện tại còn có tiền đi, cũng đừng để đến lúc tiền mất tật mang."
Cô ta nhìn tôi đầy tự tin.
“Trên răng chị có dính đồ ăn kìa.”
Mặt cô ta hoàn toàn biến sắc, mở túi xách ra tìm gương.
“Tôi có ghi âm đấy nhé chị mình ơi. Không nghĩ tới đường đường một vị cục trưởng lại còn đi uy hϊếp một đứa học sinh nghèo như tôi. Đúng là thói đời ngày càng bại hoại.”
Cô ta hoảng hốt khi biết tôi có ghi âm.
“Chị trợ lý đặc biệt gì ơi, chắc không phải chị tự biên tự diễn, tự bỏ tiền túi ra đâu nhỉ?”
“Răng của chị thì chẳng dính đồ ăn đâu, chỉ là thối không ngửi nổi. Tôi đi trước nhé, chị nhớ thanh toán tiền nước rồi hẵng đi nha.”
Tôi sợ cô ta sẽ giội cà phê lên đầu tôi nên đứng dậy đi ngay lập tức.