Bóng đèn nhỏ quả quyết gật đầu, nói chắc nịch.
Ngao Húc không khỏi nghi ngờ chính mình.
Thu Yến chợt thoáng suy nghĩ, tim nàng đập thình thịch.
Trong sách ghi, Thu Tình và nàng đều có linh huyết phượng hoàng, thuộc huyết thống phượng hoàng.
Phượng hoàng và khổng tước có quan hệ huyết thống gần, chẳng qua vì trong rừng Cảnh Sâm không có thần thú phượng hoàng, nên bóng đèn nhỏ chưa từng gặp, có thể cậu nhận nhầm máu linh phượng thành máu công cũng nên.
“Vậy sư phụ ngươi và khổng tước yêu đó có ở cùng một chỗ không?” Thu Yến vội hỏi.
Bóng đèn nhỏ lắc đầu: “Không ở cùng, sư phụ ta ở hướng này, ta ngửi thấy mùi máu của người, còn khổng tước yêu ở hướng kia, quanh nó có nhiều mùi máu khác, rất hôi!”
Cậu ta chỉ hai hướng hoàn toàn khác nhau, giống như đang đứng trước một ngã rẽ vậy.
Vấn đề là, giờ đây Thu Yến nên chọn đi tìm Phật tử Đàn Già hay nữ chính Thu Tình đây?
Chương 9: Hai bên hợp nhất
“Tiểu muội, muội nói Tình nhi đang ở hướng con khổng tước yêu mà bóng đèn nhỏ nhắc đến?”
Khuôn mặt tuấn tú của Ngao Húc lập tức đỏ lên vì xúc động.
Nghe hắn gọi tỷ tỷ là “khổng tước yêu” đầu Thu Yến đau như búa bổ. Nàng không nhịn được mà nhắc nhở: “Ngao đại ca, huynh tuyệt đối đừng bao giờ nhắc đến khổng tước yêu’ trước mặt tỷ tỷ của ta.”
Xét thấy Ngao Húc là người có phẩm chất tốt, diện mạo cũng được, nàng đành nhắc nhở đôi chút, ít ra để tỷ tỷ có được ấn tượng tốt, tránh để mất mặt trước mặt tỷ.
Hiện tại chỉ có Vệ Phất Thanh biết tỷ tỷ có huyết mạch linh phượng. Đây là chi tiết quan trọng của cốt truyện, vì về sau, trong trận chiến với ma tộc, máu linh phượng với thuộc tính hỏa mạnh mẽ có thể đốt cháy ma tộc khi kích hoạt bằng linh lực.
Đến lúc đó, Vệ Phất Thanh sẽ tiết lộ huyết mạch này và buộc lòng để Thu Tình phóng máu nóng lên quân đoàn ma tộc. Tuy rằng Thu Tình sau đó sẽ được cứu chữa bằng các loại linh đan dược liệu, nhưng nguyên khí hao tổn, phải nằm dưỡng thương suốt nửa năm.
Trong khoảng thời gian đó là những cảnh ngược luyến đầy mùi mẫn giữa Thu Tình và Vệ Phất Thanh.
Đến khi ấy, Thu Yến trong nguyên tác đã tan thành tro bụi từ lâu, nên nhiệm vụ đốt cháy ma tộc đè nặng lên đôi vai của Thu Tình.
Giờ nàng chưa chết, mà Vệ Phất Thanh lại biết nàng và Thu Tình là song sinh, e rằng hắn sẽ không ngần ngại kéo nàng vào việc hy sinh mạng sống.
Thậm chí, nếu huyết mạch linh phượng bị bại lộ, e rằng đám tu sĩ xem mạng người như cỏ rác trong giới tu chân sẽ chẳng cần Vệ Phất Thanh phải mở lời, mà chính họ sẽ ép hai chị em nàng phải đổ máu.
Vì vậy, cho dù Ngao Húc hiện thời là người đáng tin, Thu Yến cũng không có ý định tiết lộ huyết mạch linh phượng.
Ngao Húc giờ đây chỉ nghĩ đến việc Thu Tình đang ở hướng khổng tước yêu, lòng dạ nào còn suy nghĩ gì khác. Sự sốt ruột hiện rõ trên khuôn mặt hắn: “Chúng ta phải đi ngay, nhỡ khổng tước yêu đó làm hại đến Thu Tình thì sao? Chúng ta xuất phát thôi.”
Nói xong, hắn liền vươn tay nắm lấy Thu Yến.
Nhưng bóng đèn nhỏ dậm chân, kéo tay còn lại của Thu Yến, miệng phát ra tiếng gầm non nớt mà dữ dằn: “Không được! Mẫu thân phải đi tìm sư phụ với ta! Người đang bị thương! Hơn nữa bên đó đâu có nghe thấy động tĩnh giao đấu gì!”
Giờ đây cậu ta gọi “mẫu thân” đã hoàn toàn tự nhiên.
Khuôn mặt tuấn tú của Ngao Húc đỏ bừng vì lo lắng, mắt cũng hoe đỏ, hắn nhìn bóng đèn nhỏ mà nói: “Nhưng sư phụ ngươi là Phật tử thiên tài kiệt xuất nhất của Thiên Phật Môn, tu vi người đủ để ứng phó với mọi thứ trong rừng Mê Chướng, có thể vết thương cũng chỉ là một vết thương nhẹ. Đợi tìm được Thu Tình rồi, sau đó hãy đi tìm cũng không muộn. Thu Tình thì không như vậy, ngươi vừa nói đó có mùi máu tanh, tuy rằng không có động tĩnh giao đấu, nhưng cũng có thể gặp nguy hiểm!”
Bóng đèn nhỏ mắt đỏ hoe, gầm nhẹ một tiếng, rồi nhìn sang Thu Yến, hừ một tiếng: “Vậy các người tự đi tìm nàng! Ta phải đi tìm sư phụ của ta!”
Ngao Húc quay qua nhìn Thu Yến, chỉ thấy nàng siết chặt thanh kiếm đầy đá quý vô dụng trong tay.
“Tiểu muội?”
Khuôn mặt Thu Yến lộ rõ vẻ rối rắm, phải nói rằng, bất kể lý trí hay tình cảm, nàng đều muốn tìm tỷ tỷ trước.
Nàng quay qua bóng đèn nhỏ: “Chúng ta tìm tỷ tỷ trước đi, sau đó ta sẽ cùng ngươi đi tìm sư phụ của ngươi.”
Bóng đèn nhỏ hừ một tiếng, rồi bất ngờ hất tay Thu Yến ra: “Vậy ta tự đi! Các người ai cũng nghĩ sư phụ ta là bất khả chiến bại, nhưng người cũng biết đau, biết mệt mà!”
Nghe giọng cậu nghẹn ngào, Thu Yến bỗng thấy lòng chùng xuống.
Đúng vậy, dù Đàn Già có lòng hy sinh cao cả, nhưng ai có tư cách xem việc hắn hy sinh là điều hiển nhiên?
Trên mặt Ngao Húc lộ ra vẻ bối rối, xấu hổ: “Tiểu muội, muội cứ đi tìm Phật tử, tỷ tỷ Thu Tình cứ để ta lo. Huống hồ, muội tu vi thấp, gặp nguy hiểm ta không lo hết được.”
“Không được, tỷ tỷ ta…”
“Thu Tình hẳn là rất yêu thương muội, nếu muội gặp nguy hiểm khi đi tìm nàng, e rằng nàng sẽ không màng nguy hiểm mà cứu muội.”
Ngao Húc nói có lý lẽ đầy đủ, khiến Thu Yến không thể phản bác. Nàng chỉ muốn xé mình ra làm đôi, một nửa để tìm tỷ tỷ, một nửa đi tìm Phật tử.
“Bóng đèn nhỏ, ngươi xác định… khổng tước yêu ở cách đây bao xa?”
Bóng đèn nhỏ ngẩng đầu, mắt vẫn ươn ướt nhưng đầy tự tin: “Chuyện nhỏ, khổng tước yêu này mùi rất nặng, ta ngửi rõ lắm, khoảng ba dặm nữa.”
“Không nghe thấy động tĩnh gì sao?”
“Bằng thính giác của ta, không có tiếng giao đấu!”
“Vậy được, Ngao đại ca, huynh nghe thấy rồi đấy, ta giao tỷ tỷ ta cho huynh.”
Cuối cùng, Thu Yến cũng thấy nhẹ nhõm đôi chút, ít nhất lúc này tỷ tỷ nàng vẫn an toàn.
Nàng nghiêm túc nói với Ngao Húc.
Đúng vậy, tu vi nàng thấp, gặp nguy hiểm chỉ thêm gánh nặng cho Ngao Húc và tỷ tỷ, Ngao Húc nói đúng.