“Các ngươi biết không, kẻ Ngụy Phú Khánh này chính là đảo chủ đảo Đông Bồng Lai. Trước đây còn tưởng hắn cao lãnh tuấn tú, hóa ra là đồ cặn bã rơi xuống hố phân, thật may là ta đã nhìn thấu bộ mặt của hắn!”
Những nữ tu đang bàn tán quá sôi nổi, cái tên mà bọn họ nhắc đến: “Vệ Phất Thanh”? “Thu Yến”? “Thu Tình”?
Mấy cái tên này đối với Tạ Kỳ Sam và Vệ Phất Thanh quả thực rất quen tai.
Khuôn mặt trắng lạnh lùng của Vệ Phất Thanh lần đầu tiên ửng lên chút đỏ, nhưng ngay sau đó, sắc mặt hắn chuyển thành tái mét, khó mà tin được những chuyện giữa hắn với Thu Tình và Thu Yến lại truyền ra khiến ai ai cũng biết!
Tạ Kỳ Sam bật cười ha hả, vuốt mấy sợi tóc mái trên trán định mở miệng nói gì đó, nhưng vừa liếc mắt đã thấy đội vệ quân của thành Thiên Khiếu đang tiến tới, hắn vội vẫy tay tố cáo: “Ở đây có một tu sĩ Nguyên Anh, không giữ sức mà đối phó với ma tộc, lại còn hại người đồng đạo, đã thế còn giở trò ngay trên đường cái thành Thiên Khiếu, thực quá đáng hết chỗ nói! Chính là hắn, đảo chủ đảo Đông Bồng Lai, Vệ Phất Thanh!”
Vị đầu lĩnh cao to của đội vệ quân thành vừa mới đọc xong cuốn tuyệt thế thoại bản “Phân Nhiễm Bồng Lai”, vừa tức giận với hoàn cảnh bi thảm của hai cô gái trong sách, lại đúng lúc đối diện ngay với “chính chủ” Vệ Phất Thanh!
Bấy giờ căm phẫn thay cho số phận hai nữ tử trong sách, lại thêm quy tắc cấm giao đấu trong thành Thiên Khiếu, gã không chút chần chừ mà lập tức ra lệnh cho thuộc hạ vây quanh Vệ Phất Thanh.
Nhờ tiếng la hét của Tạ Kỳ Sam, mọi người chẳng chút kiêng dè mà cùng dồn ánh nhìn vào Vệ Phất Thanh.
Vệ Phất Thanh sắc mặt tái xanh, nghiến răng nhìn Tạ Kỳ Sam đang len lén lùi xa vào trong đám đông.
Nếu không phải vì tên này, hắn đã chẳng cần chịu nhục nhã thế này!
“Đạo quân!” Một kiếm tu thuộc hạ của Vệ Phất Thanh vừa xem xong ngọc giản, vội chạy đến hiện trường thì chứng kiến cảnh tượng này.
Cả đám đều không dám nhúc nhích. Thành chủ của thành Thiên Khiếu là một tu sĩ hóa thần, nghe đồn sắp tiến vào giai đoạn độ kiếp, dưới trướng còn có một đội vệ quân toàn tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong chuyên dùng để trấn áp kẻ gây rối.
“Ta là đảo chủ đảo Đông Bồng Lai, tới đây để cùng chư vị trưởng lão bàn bạc việc chống ma tộc.”
Khuôn mặt lạnh lùng của Vệ Phất Thanh giờ cũng khó mà giữ nổi vẻ bình thản.
Đội trưởng đội vệ quân nhếch mép: “Mời Vệ đạo quân theo chúng ta một chuyến!”
Vệ Phất Thanh kìm nén cảm xúc, cũng được, giờ đã biết tung tích của Thu Tình, rừng Mê Chướng này hắn muốn vào lúc nào chẳng được, chỉ là thành chủ thành Thiên Khiếu tuyệt đối không thể đắc tội.
Khi Tạ Kỳ Sam vừa bước ra khỏi tiệm phù lục, đã thấy Vệ Phất Thanh bị vệ quân thành Thiên Khiếu dẫn đi, khóe môi hắn cong lên nụ cười tà, chẳng mảy may để tâm.
Chỉ là… tiểu muội Thu Yến đâu rồi?
Tạ Kỳ Sam nhíu mày, nghĩ mãi mà không hiểu, hắn quay về Xuân Cảnh Lâu cũng không thấy Thu Yến đâu, đành lấy ngọc giản truyền tin.
Nhưng, dù hắn nhắn bao nhiêu cũng không có hồi âm.
Lo lắng Vệ Phất Thanh sẽ phá hỏng chuyện tốt của mình, hắn vỗ trán, mua ngay một cây dù mới rồi xông vào Mê Chướng Lâm.
…
Lúc này trong Mê Chướng Lâm, Thu Yến và Ngao Húc đang tiến sâu vào rừng.
Ngao Húc với tu vi cao thâm liên tục dùng linh lực đẩy lùi khí độc xung quanh, vừa lo lắng vừa nhắc Thu Yến cẩn thận.
“Ngươi chắc chắn sư phụ ngươi ở hướng này chứ?”
Thu Yến lần thứ tám hỏi bóng đèn nhỏ đang dẫn đường phía trước, trong lòng không khỏi nghi ngờ, bởi hệ thống không có bất kỳ thông báo nào về tiến độ nhiệm vụ [Xuống núi tìm tỷ], theo kinh nghiệm của nàng, Thu Tình không ở hướng này.
Theo suy luận lúc trước của nàng, Thu Tình hẳn là ở cùng một chỗ với Đàn Già.
Giờ mà nhiệm vụ tìm tỷ không có thông báo gì, chứng tỏ Đàn Già và Thu Tình không ở cùng một chỗ, hướng bọn họ đang đi chắc chắn là theo hướng của Đàn Già.
Bóng đèn nhỏ hừ một tiếng, đầy vẻ bất mãn với thái độ hoài nghi khứu giác của Thu Yến, đáp lại: “Mùi của sư phụ ta ta còn nhận nhầm chắc?! Ngươi không tin thì thôi, ta tự mình đi tìm sư phụ ta!”
“Bóng đèn nhỏ, ngươi còn đang bị thương, khí độc xâm vào vết thương sẽ rất đau đấy!”
Thu Yến vội nắm chặt cổ áo của bóng đèn nhỏ, tay kia siết chặt thanh bảy sắc bảo kiếm, nàng quay đầu nhìn Ngao Húc với vẻ lo lắng: “Ngao đại ca, huynh có phát hiện gì không?”
Ngao Húc lắc đầu, hơi đỏ mặt: “Các khí tức khác bị khí độc che khuất hết rồi, với tu vi của ta cũng khó mà cảm nhận được.”
Thu Yến hít sâu một hơi, giờ đành phải dựa vào bóng đèn nhỏ!
Hy vọng sẽ tìm được người một cách suôn sẻ, hy vọng thanh bảo kiếm bảy sắc của nàng sẽ không cần rút ra…
“Ủa?”
Bóng đèn nhỏ đột nhiên phát ra tiếng nghi hoặc dễ thương, ngước nhìn về phía trước.
“Sao thế? Ngươi ngửi thấy gì à?” Thu Yến lập tức hỏi dồn.
Bóng đèn nhỏ gật đầu: “Ngoài mùi của sư phụ ta, ta còn ngửi thấy nhiều mùi máu tanh rất hôi hám từ hướng khác, còn có cả mùi máu mang linh khí nữa, và… mùi của yêu điểu, giống như mấy con khổng tước yêu trong rừng Cảnh Sâm. Không lẽ trong rừng Mê Chướng Lâm này có khổng tước yêu?”
Yêu? Khổng tước yêu?
Thu Yến nhất thời ngơ ngác, Ngao Húc vẫn đáng tin hơn, lúc này hắn nói: “Mấy đại tông môn tề tụ ở đây, yêu tu nào dám vào thành Thiên Khiếu chứ? Trừ phi đã kết linh khế, hoặc như bóng đèn nhỏ…”
“Hổ Ngao!!”
“Hoặc như tiểu Hổ Ngao đây có sư phụ là Phật tử của Thiên Phật Môn bảo hộ, nếu không, tuyệt đối không dám liều mạng vào đây.”
“Nhưng đó đích thực là mùi máu của khổng tước yêu, ngọt ngọt mang theo chút linh khí mê hoặc. Đúng rồi, nhất định là khổng tước yêu rồi, còn thuộc dòng máu cao quý nhất nữa!”