Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đêm Nào Phật Tử Cũng Muốn Độ Ta

Chương 16: Siêu năng lực của Tạ Kỳ Sam

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bóng đèn nhỏ ngước lên nhìn nàng, chuỗi hạt đen trên cổ càng làm cậu trông đáng yêu hơn bội phần.

Cậu bĩu môi, nhăn mày, có vẻ không hài lòng.

“Nhưng ngươi thử nghĩ xem, kẻ địch ở ngoài sáng còn ta ở trong tối, hắn muốn làm gì đều nằm trong tầm tay chúng ta cả!”

Thu Yến vừa nói với vẻ mặt nghiêm túc vừa dối trá không chớp mắt, dĩ nhiên không thể để cậu biết rằng nàng chỉ lo Vệ Phất Thanh sẽ tìm ra rồi gϊếŧ mình mà thôi.

Bóng đèn nhỏ nghe vậy, đôi mắt sáng lấp lánh, gật đầu đầy tâm đắc: “Ngươi nói đúng lắm! Sư phụ của ta chưa bao giờ dạy ta điều này!”

Giọng cậu tràn ngập phấn khích, như thể vừa mở ra một thế giới mới.

Thu Yến tất nhiên không nói cho cậu biết rằng sư phụ cậu là một Phật tu, trong thế giới này Phật tu tuy đánh trận rất mạnh nhưng theo thiết lập trong sách thì toàn là những người từ bi, bao dung với nhân sinh.

Như Phật tử Đàn Già, lúc nào cũng vì chúng sinh, sao có thể sinh ra những ý niệm rình rập, dòm ngó người khác như vậy được.

Giờ đây, nàng chỉ hy vọng Tạ Kỳ Sam nhanh chóng mua được mớ bùa phòng thân nàng cần để mọi người sớm đi vào rừng Mê Chướng tìm Thu Tình.

Nếu không, một đứa mới bước vào cảnh giới luyện khí như nàng rất dễ trở thành gánh nặng cho người ta lắm.

Tuy rằng yếu, nhưng cũng không muốn làm kẻ vô dụng kéo chân người khác, chí ít cũng cần có chút phương tiện phòng thân và tẩu thoát.

Núp ở đây có thời gian, cuối cùng nàng cũng tranh thủ hỏi bóng đèn nhỏ được vài điều: “Tiểu hổ này, chúng ta ra ngoài xưng mẫu tử với nhau, ít nhất ta cũng phải biết rõ sư phụ của ngươi là ai chứ? Ngươi là tiểu đệ tử ở môn phái Phật tu nào?”

Việc trẻ tuổi mà phải làm mẹ hờ thế này, Thu Yến đã quen rồi.

Giọng nàng nhẹ nhàng, có chút tò mò nhưng không hề có vẻ trêu chọc.

Dường như trong mắt nàng, việc một yêu tu đi tu Phật là điều hết sức bình thường.

Bóng đèn nhỏ cảm thấy trong lòng ấm áp, cậu ngước lên lẩm bẩm: “Ai muốn làm mẫu tử với ngươi chứ.” Nhưng rồi cậu dừng lại, nhắc đến sư phụ, giọng đầy vẻ tự hào: “Sư phụ của ta là vị Phật tu có thiên phú nhất của Thiên Phật Môn!”

Thu Yến vẫn đang chú mục nhìn về phía tiệm bùa hộ thân, nhưng khi nghe câu nói đó của cậu, nàng lập tức không còn tâm trí quan sát nữa.

Thiên Phật Môn, người có thiên phú nhất, ngoài Phật tử Đàn Già còn ai vào đây?

Cả giới tu tiên trong Vô Vọng giới, ai ai cũng biết, từ khi nhập môn Phật tử Đàn Già đã tu luyện với tốc độ kinh người, thiên phú của y trong Phật pháp là độc nhất vô nhị.

Thu Yến nín thở, tim đập nhanh mấy nhịp: “Sư phụ ngươi… là Phật tử Đàn Già sao?”

Vậy hóa ra mớ ba hoa nàng tuôn ra với tên đao tu lần trước lại toàn là sự thật?

Trong sách mô tả về Phật tử Đàn Già không nhiều, y chỉ là kẻ hy sinh vì chính nghĩa cho giới tu tiên mà thôi.

Những chuyện đại nghĩa như vậy, vốn phải do nam chính làm mới hợp với hình tượng vinh quang của hắn, thế nhưng đây lại là một cuốn truyện xoay quanh tình cảm.

Nam chính cuối cùng còn phải cùng nữ chính đạt được cái kết viên mãn, tròn đầy.

Vậy nên việc cứu thế, chống ma tộc, hy sinh bản thân, tất nhiên phải có người làm thay.

Phật tử Đàn Già chính là nhân vật hoàn hảo nhất cho vai này.

“Ừm! Sư phụ của ta là người tốt nhất, tốt nhất trong cả Vô Vọng giới! Tạ Kỳ Sam nói sư phụ ta bị kẹt trong rừng Mê Chướng, ta phải đi cứu người! Ta là yêu, đệ không sợ Mê Chướng đâu!”

Bóng đèn nhỏ gật đầu chắc nịch, giọng đầy kiêu hãnh.

Tuy nhiên, để tránh cho Thu Yến sinh kiêu, cậu không nói với nàng rằng nếu không phải nhờ mấy quả chu của nàng trừ đi ma độc trong người, e là cậu đã không sống nổi để gặp lại sư phụ rồi.

Trong sách không hề nhắc đến chuyện Phật tử Đàn Già có một tiểu đồ đệ, vì vậy dù hệ thống có nhắc rằng bóng đèn nhỏ là nhân vật có liên quan, Thu Yến cũng thật sự không ngờ cậu lại là đệ tử của Đàn Già.

“Sư phụ ngươi…”

Thu Yến vừa định hỏi thêm đôi chút về Đàn Già, thì lại nghe thấy tiếng ẩu đả phát ra từ phía tiệm bùa hộ thân.

Ngẩng đầu lên, mắt nàng lập tức bị chói lóa bởi một màu vàng rực.

Tạ Kỳ Sam đang cầm cây dù cốt ngọc của mình đứng lơ lửng trên không trung, giao đấu cùng Vệ Phất Thanh.

Khuôn mặt hóa trang của Vệ Phất Thanh hiện rõ vẻ tái xanh, như thể hắn có thể nôn ra bất cứ lúc nào, gương mặt lạnh lùng của hắn, đôi môi mím chặt, rõ ràng là đang nghiến răng chịu đựng.

“Ngươi, tên kiếm tu vô sỉ này, muốn mua bùa hộ thân thì cũng phải theo thứ tự chứ? Cả bó bùa đó là ta lấy trước, ngươi lại còn dám giành giật, còn xé rách pháp bào đắt tiền của ta nữa?! Hừ! Đồ kiếm tu rẻ tiền, xem ta đánh cho ngươi tan tác!”

“Đáng ghét, ngươi giở trò với ta sao?! Phải chăng ngươi là một tên kiếm tu hạ tiện, bỉ ổi nhất trên đảo Đông Bồng Lai?! Chậc, cái tên Vệ Phất Thanh là kẻ mặt dày không biết xấu hổ nhất đời, đã hại người con gái ta yêu rồi mà còn dám mở miệng nói yêu nàng. Đám kiếm tu các ngươi, thật là chẳng ai ra gì cả!”

“Hừ! Tu vi Nguyên Anh của ngươi chẳng lẽ dựa vào linh dược mà luyện thành hay sao, ấy vậy mà đến cả một Kim Đan như ta cũng đánh không nổi?!”

Nghe Tạ Kỳ Sam tuôn ra mấy câu kéo căm hận về mình đến cực điểm, Thu Yến thấy khá kỳ lạ, Tạ Kỳ Sam thực sự đang áp đảo Vệ Phất Thanh à?

Không đúng, nhìn kỹ lại thì là Vệ Phất Thanh đang tránh né.

Bộ pháp bào màu vàng chóe của Tạ Kỳ Sam thật chói mắt, mỗi khi tay áo rộng của hắn phất lên là Vệ Phất Thanh lại phải thu kiếm lại, mạnh mẽ tránh né.

Chuyện này là sao chứ? Phải chăng bộ đồ của Tạ Kỳ Sam có giấu ám khí?

Hay đây chính là siêu năng lực đặc biệt của gã "kẻ điên tà mị” Tạ Kỳ Sam này?
« Chương TrướcChương Tiếp »