Giữa mùa đông giá rét, tuyết rơi dày, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ đảo Đông Bồng Lai đã phủ lên một màu trắng xóa.
Trời đã gần tối, gió dữ dội cuốn theo tuyết bay táp vào thân hình thiếu nữ đang quỳ trước bậc thềm đại điện Tử Kim.
Nàng mặc đồ mỏng manh, khắp người đầy thương tích, máu dính khắp nơi.
Hiển nhiên mới bị ai đó đánh đập tàn nhẫn một trận.
Gương mặt thanh tú giờ đây tái nhợt như tờ giấy, nhìn qua như thể bất kỳ lúc nào cũng có thể ngất đi.
Lúc này, một người từ đại điện Tử Kim bước ra, giọng nói sắc lạnh: "Đạo quân muốn hỏi ngươi, Thu Yến, ngươi có biết tội không?!"
Thu Yến hít hít mũi, cố ép ra hai giọt nước mắt, quả thực là bi thương đẫm lệ: “Ta biết tội rồi, ta không nên động vào đồ của tỷ tỷ, ta phải biết rõ, ta chỉ là một kẻ thay thế thấp hèn, không nên ôm suy nghĩ viển vông về đạo quân tôn quý.”
Câu nói này rõ ràng khiến nàng đau lòng, nàng đặt tay lên ngực, cúi đầu cắn chặt môi.
‘Phụt——!’
Rốt cuộc vẫn không nhịn nổi, nàng cúi người về phía trước, phun ra một ngụm máu lớn, máu đỏ rực làm nhuộm đỏ cả một mảnh tuyết trắng phía trước.
Tên thị vệ thấy thế cũng giật nảy người!
Thu Yến chính mình cũng giật mình theo.
Lần này máu giả làm hơi nhiều rồi.
Nhưng không sao, theo nguyên tác thì diễn đến đoạn này, tỷ tỷ nàng sẽ sống lại.
Không sợ, cứ diễn tiếp, cắn răng nhịn một chút, ta nhất định thắng!
Thu Yến lảo đảo như muốn ngã, mắt lật trắng, rồi nằm ngửa ra sau, bất động.
Diễn cả buổi rồi, hơi mệt, cứ nghỉ ngơi chút đã.
Trong đại điện, không khí ấm áp như xuân, người tu vi thâm sâu nhất giới tu tiên hiện tại, đạo quân Vệ Phất Thanh, đang ngồi dựa vào tháp mỹ nhân.
Hắn mặc một thân áo dài trắng như trăng, khí chất tựa tiên, đôi mày mắt lạnh lùng như băng tuyết, nhìn qua chẳng có thứ gì có thể làm tan chảy nổi.
Giờ phút này, Vệ Phất Thanh nửa nhắm mắt, trên mặt không có biểu cảm.
Hai bên hắn là hai tỳ nữ xinh đẹp, một người bóp chân, một người xoa vai.
Rất nhanh, tên thị vệ bị dọa ngoài kia vội vã chạy vào.
“Đạo quân, Thu Yến phun máu ngất đi rồi!”
Lông mày của Vệ Phất Thanh giật nhẹ một cái, trong khoảnh khắc, căn phòng ấm áp như mùa xuân lập tức trở nên lạnh lẽo.
Nhưng chỉ trong một thoáng, hắn cười nhạt: "Lại là mấy trò muốn bản quân thương xót mà thôi, trò này nàng ta diễn bao nhiêu lần rồi?"
Không ai dám đáp lời.
Vệ Phất Thanh trong lòng có chút khó chịu, hắn đẩy tay tỳ nữ ra, ngồi thẳng dậy.
“Chỉ là kẻ thay thế cho Tình nhi thôi, nếu không phải vì cái mặt kia, thì nàng ta dựa vào đâu mà muốn bản quân để mắt tới?! Nhiều lần khıêυ khí©h uy nghiêm của bản quân, thật là thấp hèn!”
Hắn vung tay áo, bước nhanh ra ngoài, mặt mày nghiêm lạnh: "Bản quân phải xem xem nàng ta có chết chưa."
Cửa đại điện Tử Kim mở ra, Vệ Phất Thanh từ trên cao nhìn xuống.
Chợt nhìn thấy một cảnh tượng thê thảm, Thu Yến mặc một bộ y phục trắng giống hệt Thu Tình, nằm bất động giữa tuyết, xung quanh nàng, là những vệt máu.
Máu đỏ thắm tựa như đóa mai đỏ, thê lương tuyệt vọng.
Nàng thật sự trông như đã chết.
Cuối cùng, trên gương mặt băng giá của Vệ Phất Thanh cũng có chút cảm xúc dao động, đôi mắt tối lạnh chợt co lại, hắn nhấc chân định bước xuống.
Nhưng đúng lúc này, một thuộc hạ từ ngoài bay về, quỳ sụp xuống bẩm báo: “Chúc mừng đạo quân! Tiên tử Thu Tình niết bàn trọng sinh, linh khí tại điện Tinh La đã có phản ứng!”
Sắc mặt của Vệ Phất Thanh lập tức ngập tràn niềm vui, hắn không thèm liếc nhìn Thu Yến đang nằm trong tuyết thêm lần nào nữa.
Hắn ngự kiếm mà đi, thân hình lập tức biến mất.
Chẳng ai để ý tới thiếu nữ nằm trong tuyết kia sống chết thế nào.
Bởi vì nàng, chỉ là một kẻ thay thế.
Thế nên không ai thấy thiếu nữ dưới kia, khi nghe thấy Thu Tình sống lại, khóe môi không kìm được mà cong lên, dù có cố cũng không giấu nổi.
Tỷ tỷ Thu Tình của nàng, là đệ nhất mỹ nhân của giới tu tiên, không chỉ thế, còn là thiên tài tuyệt thế, tính tình dịu dàng, ôn hòa.
Hai tỷ muội bọn họ xuất thân từ một cổ tộc đã suy tàn, Thu thị nhất tộc, mà Thu thị, là tộc mang huyết mạch Phượng Hoàng linh huyết.
Trong cặp song sinh này, Thu Tình chiếm phần lớn linh huyết, cho nên thiên phú xuất chúng, Thu Yến chỉ kế thừa một chút xíu, nên thiên phú tầm thường.
Nhưng hai người họ sinh ra lại giống nhau đến chín phần, nếu cố tình hóa trang thêm một chút, thì trông chẳng khác gì soi gương.
Sau này, cả hai tỷ muội cùng yêu một người, một người là ánh trăng sáng, người kia lại chỉ là máu muỗi.
Nghe thiết lập thực sự là vừa cũ kỹ vừa siêu cẩu huyết!
Nàng vốn là một học sinh lớp 12, đêm trước còn thức khuya học bài, hôm sau lại bỏ mạng trong kỳ thi chạy tám trăm mét, vừa nhắm mắt một cái, mở mắt ra đã đến thế giới cẩu huyết này—
Chính là trong cuốn truyện nàng thức đêm đọc "Thiên cổ tiên duyên" một truyện truy thê trong lò hỏa táng*, cẩu huyết đến mức khiến nàng không thể không đọc đến kết cục, kết quả đến cuối lại phun ra ba lít máu.
(*Truy thê trong lò hỏa táng có nghĩa là trước đó ngược đãi, không trân trọng vợ, sau đó theo đuổi lại vợ một cách khó khăn đau khổ không khác gì trong lò hỏa táng.)
Nữ chính chính là Thu Tình, đại mỹ nhân, dịu dàng, thiện lương, kiên cường, trong giới tu tiên người mê nàng ấy ở khắp nơi.
Chỉ cần là nam nhân từng gặp nàng ấy, mười người thì chín người đều phải đối với nàng ấy có cái nhìn khác.
Thế nào là ánh trăng sáng của toàn dân?
Chính là Thu Tình!
Nhưng người hoàn mỹ như vậy, đáng lẽ nên trở thành nữ long ngạo thiên, lại chỉ chung tình với kẻ nam nhân lạnh lùng tàn nhẫn, ngược nàng ấy đến cả trăm lần, chính là đạo quân Vệ Phất Thanh, nam chính của câu chuyện này.
Vệ Phất Thanh là đảo chủ của đảo Đông Bồng Lai, tách biệt với thế gian, hắn tu vô tình đạo, bản tính lạnh nhạt.
Một lần nam chính truy đuổi đại phản diện Ma Tôn, hắn tình cờ nhặt được hai tỷ muội Thu Tình và Thu Yến, mang họ về đảo.
Nữ chính Thu Tình vì thiên phú xuất chúng, chính thức bái nhập Đông Bồng Lai, nhanh chóng phá cảnh đạt đến Kim Đan.
Còn Thu Yến thiên phú bình thường, Vệ Phất Thanh cho rằng nàng không đủ tư cách làm đệ tử Đông Bồng Lai, để nàng ở ngoại môn quét dọn sống qua ngày.
Thu Tình rất nhanh trở thành trợ thủ đắc lực của Vệ Phất Thanh, giúp hắn mở rộng thế lực, khiến Đông Bồng Lai trở thành thế lực tu tiên hàng đầu.
Vệ Phất Thanh đối với Thu Tình lúc nào cũng gọi đến thì đến, không chút thương tiếc, ngay cả việc chém gϊếŧ yêu ma nàng ấy cũng phải là người tiên phong.
Giữa truyện có một cao trào, Vệ Phất Thanh tập hợp các thủ lĩnh tấn công Ma Đạo, kết quả vì tự phụ mà trúng tâm ma do Ma Tôn bồi dưỡng.
Bấy giờ Phật tử Đàn Già, người đứng đầu Phật đạo, dùng Phật pháp cường đại giúp hắn trừ bỏ tâm ma, nhưng không thể trừ sạch, tình thế cấp bách, Đàn Già dẫn tâm ma nhập vào cơ thể mình để áp chế.
Vệ Phất Thanh chịu áp lực từ tâm ma, giận dữ xuất một chiêu mạnh nhất tấn công Ma Tôn Hắc Quỷ.
Kết quả Ma Tôn bắt lấy Thu Tình chắn phía trước, Vệ Phất Thanh mặt không đổi sắc, trực tiếp một kiếm đâm chết Thu Tình.
Nhưng Ma Tôn vẫn nhân cơ hội rút ra thần hồn chạy thoát.
Vệ Phất Thanh tự tay gϊếŧ chết Thu Tình, đột nhiên phá được vô tình đạo, nhận ra rằng bản thân đã sớm không thể rời bỏ nàng ấy.
Thu Tình vì cứu muội muội Thu Yến mới bị bắt, vậy nên, Vệ Phất Thanh cho rằng tất cả đều là lỗi của Thu Yến.
Vệ Phất Thanh nhớ nhung Thu Tình đến tận xương tủy, bèn bắt Thu Yến làm thế thân của Thu Tình để bù đắp.
Hắn vừa ghét gương mặt của nàng giống Thu Tình, cho rằng kẻ tầm thường như nàng không xứng với khuôn mặt đó.
Nhưng hắn lại vừa ngược thân ngược tâm nàng, vì không thể cưỡng lại sự mê đắm với gương mặt kia.
Tên nam nhân chó chết này không nghĩ rằng, nếu không phải Thu Tình thay hắn đỡ một chiêu, thì với tu vi của nàng ấy, có thể rơi vào tay Ma Tôn sao?
Hả? Nàng ấy có thể không?!
Tuyệt nhất là, Thu Yến lại yêu sâu đậm Vệ Phất Thanh.
Cảm giác này khiến nàng tức đến nỗi ngứa tay!
Đúng lúc đó, Thu Tình niết bàn tái sinh.
Nam chính bắt đầu lưỡng lự giữa hai tỷ muội, không biết tình yêu đích thực của mình là ai, vừa hay Thu Yến lại sinh lòng đố kỵ với tỷ tỷ, nên hắn ra tay gϊếŧ chết nàng.
Nữ chính Thu Tình mất đi người thân duy nhất, ngược tâm đạt đến cực hạn!
Đến đây thì câu chuyện hẳn phải mở ra tuyến ngược nam, truy thê chứ.
Kết quả là gì?!
Thu Tình sau khi sống lại, vì cái chết của muội muội mà suy sụp một thời gian, sau đó bị nam chính dỗ ngọt, lại tiếp tục bị ngược thân ngược tâm, ăn giấm với các nữ nhân khác.
Sau đó còn phải giúp nam chính đối phó phản diện, mở rộng địa bàn, bận tới mức chân không chạm đất.
Càng tức hơn là nam chính ngược nữ chính ba trăm chương, nữ chính ngược lại đúng một chương, rồi còn mang thai con của hắn, hai người HE rồi cùng phi thăng.
Đúng là quá đáng! Đây là ngược nam chính hay nữ chính?
Rõ ràng là ngược độc giả! Khiến người ta tức đến chết!