Chương 5
Dượng nó đạp nó một cái nữa rồi bỏ ra ngoài. Ông vẫn quát những câu đ.t mẹ ngoài hành lang, dù giọng đã nghẹn ắng cả đi. Nó còn nghe tiếng nắm đấm đập vào tường rầm một cái.
An ôm miệng khóc, càng cố nén tiếng khóc, càng thấy nghẹn ngào. Nó vừa đi vừa bóp cái bụng đau quặn vì bị đánh đập, tức tưởi khóc. Khóc như một đứa trẻ con lên ba lạc mẹ, nhớ mẹ. Khóc như để ăn vạ, để vòi vĩnh, để đòi người lớn phải tới ôm ấp, dỗ dành. Nhưng nào có ai tới dỗ dành nó như thế. Bất kể nó có đòi mẹ đến đâu, chỉ có tiếng người ta quát mắng át tiếng nó khóc.
- Mày có câm đi không! Mẹ mày chết tan xác rồi kìa! Tự đi mà tìm mẹ!
Những kỉ niệm trẻ thơ dồn dập đổ về trí óc nó. Tất cả những tủi hổ, những mặc cảm, những lưỡi dao nhọn hoắt trong lòng mà nó những tưởng đã bị sự chai lì của nó bào mòn, giờ đều đâm, cứa, chọc vào tiếng khóc của nó. Nó ngồi xuống đường, nằm xuống đường, đau đớn đến mức không đi được. Càng đau, càng khóc. Càng khóc, càng đau.
An thất thểu đi đến trước dãy nhà trọ, dù nó mười mươi biết anh ta chắc hẳn đã về quê ăn Tết cùng gia đình. Chỉ vì nó chẳng còn nơi nào để đi, chẳng còn ai mà nó còn muốn gặp.
Nhưng, như thể lần đầu tiên, thiên trường địa cửu đã có người nghe thấy tiếng khóc của nó mà tặng cho nó một phép màu. Anh ta xuất hiện trước mặt nó, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên.
Nó đổ vào người anh mà khóc. Khóc đến mức lạc giọng, khóc đến nỗi hai mắt đã đỏ ngầu, gương mặt đã lạnh đi vì nước mắt.
Và lần đầu tiên trong cuộc đời, có người đã ôm lấy nó mà vỗ nhè nhẹ vào lưng nó.
- Thôi được rồi. Ngoan. Anh thương. Nín đi …
6.
Kiên càng vỗ về, nó càng khóc. Khóc không sao nín, khóc không sao ngưng. Càng khóc, càng muốn khóc. Càng không muốn khóc, tâm can càng rạn nứt muốn biến thành nước mắt. An không thể nói được một tiếng nào rõ nghĩa, nó chỉ biết lắc đầu khi Kiên hỏi “Có chuyện gì vậy em?”. Cuối cùng, anh đưa nó vào trong phòng, bảo nó ngồi xuống giường, ôm nó vào lòng và xoa xoa cái lưng của nó.
- Được rồi. Anh thương. Anh thương mà ...
Những lời thương ấy vào tâm trí An ngay cả khi nó đã mệt và ngủ thϊếp đi. Khi nó tỉnh dậy, mi mắt vẫn đọng nước, bên tai như vẫn thì thầm ấm áp giọng nói của Kiên. Cái chăn bông dày đắp kín cổ nó, sực mùi dầu gió. Chiếc đồng hồ để bàn nhỏ nhắn trong góc giường chậm rãi chỉ mười một giờ trưa. An không gượng được mình dậy, người nó đau rần. Cánh cửa phòng khép hờ, kẻ một vạch trắng sáng dịu. Nó nghe thấy bước chân và lề cửa két lên một tiếng.
Kiên không nhìn nó, hoặc giả không biết nó đã dậy. Anh lại khép cánh cửa, để rổ rau củ mới rửa lên chạn bát và đặt nồi lên bếp. Anh xắt khoai tây, cà rốt, cà chua, gọn gàng, đều tay, rồi bật bếp, nấu một nồi canh. Anh đập trứng, đánh trứng, đảo nồi khoai. Cái góc bếp nhỏ tí ấm lên với người đàn ông quanh quẩn bếp núc ấy khiến An chỉ nhìn cũng thấy buồn bã trong lòng vơi đi. Khi nó đột nhiên thấy gai họng và ho lên một tiếng, Kiên lập tức quay lại nhìn nó.
- Dậy rồi hả em? - Anh ta vặn nhỏ bếp, đến bên nó - Có mệt lắm không?
- Em xin lỗi - Nó đã khóc nhiều đến nỗi giọng cũng khàn đặc đi, nói không tròn lời.
- Có gì đâu em. Cứ nằm nghỉ đi. Chờ anh nấu cơm một lát. Hôm nay mùng một, chợ chẳng bán gì, anh không mua được cái gì ngon đãi em.
Nước mắt lại trào ra khỏi khóe mắt An và một cơn sóng tình cảm ập xuống khiến nó nghèn nghẹn.
- Xin anh đừng tốt với em thế này nữa ...
Nó thấy anh ngửa cổ lên thở dài một tiếng.
- Hôm nay là mùng một, năm mới, mình nói cái gì vui vẻ thôi. Em sinh tuổi con gì?
An không trả lời được. Có cái gì vẫn chặn trong cổ nó mà một giấc ngủ chưa đủ để nó nguôi ngoai. Nên nó cố nén tiếng khóc, nằm cuộn trên giường và khẽ lau đi những giọt nước mắt.
- Anh bảo nói cái gì vui vẻ kia mà. Thôi anh kể chuyện cười nhé. Ờm ...
Kiên im lặng suốt mấy phút, đến mức mắt An cũng đã cạn ráo và nó cứ ngóng đợi câu chuyện.
- Anh xin lỗi. Anh thật chẳng có khiếu kể chuyện cười - Anh cười nhũn - Mới nhắc đến anh đã bí tịt rồi.
Nó bật cười. Anh cũng cười. Chỉ thế thôi. Rồi anh huyên thuyên về việc anh đi mua thức ăn hôm giao thừa, mọi thứ đều đắt đỏ.
- Anh chẳng mua được gì, mỗi ít củ quả với chục trứng để xong mấy ngày Tết. À mà anh có món này, không biết em thích ăn không?
- Dạ?
- Thịt đông. Anh làm mấy hôm trước. May mà trời không nắng, không thì nhà không có tủ lạnh, chắc chả ăn được. Thôi xong rồi đây. Để anh dọn hai anh em mình ăn bữa cơm mùng một.
- Anh ... có cần em ngồi dậy? - An hỏi vì lần trước hai người để khay cơm lên trên giường.
- Thôi em. Nhà sạch, anh rải cái chiếu là ngồi được. Em cứ nằm đó. Người còn đau, đừng dậy vội.
Quả thật là một bữa cơm mùng một không giống một ngày mùng một nào nó từng biết. Ở nhà, đây là một bữa thịnh soạn. Chí ít cũng có nem, có thịt gà, có một món xào công phu, một nồi canh măng nấu kĩ lưỡng. Rồi đủ những món cầu kì khác mà các bà nội trợ vẫn hay dày công chuẩn bị để cho gia đình có bữa cơm ngon đầu năm. Dẫu không được như thế, thậm chí là xoàng xĩnh, bữa cơm này cũng rất ngon. Xong bữa cơm, anh lôi ra bánh kẹo bảo nó ăn thêm, pha nước cam cho nó uống. An còn mệt, nó ăn uống qua loa rồi lại cuộn chăn ngủ. Kiên ngồi ở đầu giường, cạnh nó, vỗ vai cho nó ngủ yên. Chưa một ngày mùng một nào bình dị và an lành với An như thế.
---
Sau hơn một ngày nó mới thật sự tỉnh táo, những cảm xúc bình ổn trở lại và nó bắt đầu kể cho Kiên. Kể về cuộc đời nó, về mẹ nó, về dượng nó, về gia đình, những mặc cảm, hoài vọng. Kiên im lặng. Thỉnh thoảng khi nó nói tới những kỉ niệm mà với nó là vết thương, anh nắm nhẹ lấy bàn tay nó.
- Thật ra - Kiên mỉm cười với nó - Việc em gặp anh đêm giao thừa chẳng phải một điều quá đỗi kì lạ.
An nghe tiếng anh thở dài. Rồi anh tặc lưỡi.
- Anh cũng là trẻ mồ côi.
Nó sững sờ nhìn Kiên.
- Không phải vì anh không về quê. Mà vì ngoài nơi này ra, anh không còn nơi nào khác là nhà.
“Và cũng thật lạ. Sao người đời chẳng bao giờ ghép hai tiếng mồ côi với một tiếng khác. Mãi mãi, cho dù anh có là một ông già trăm tuổi, người ta vẫn sẽ ghi anh là một đứa trẻ mồ côi.”
- Anh có biết bố mẹ mình không? - Nó hỏi.
- Không - Anh lắc đầu - Anh bị bỏ rơi ở bệnh viện khi mới lọt lòng.
- Vậy ai nuôi anh?
- Anh ở làng trẻ. Birla ấy, em biết không?
- Trên chỗ Mai Dịch phải không?
- Ừ. Anh cũng không có người nhận nuôi. Mà anh thấy thế lại hay. Tự anh quyết định cuộc đời của anh.
- Anh có được đi học không? - An tròn mắt.
Anh ta gõ đầu nó một cái, cười nói:
- Em rơi từ đâu xuống đấy? Tất nhiên. Anh chẳng thiếu gì cả. Cấp hai anh học trường điểm. Cấp ba học trường chuyên. Anh là dân Bách Khoa ra đấy.
- A!
Kiên cúi đầu cười trước gương mặt đần ra của An.
- Em đừng nghĩ bọn trẻ con trong làng trẻ thua kém những đứa khác.
- Em không định nói thế.
- Thôi. Anh biết chứ. Người đời nhìn bọn anh thế nào, nói bọn anh thế nào, anh còn lạ lẫm gì. Nhưng đúng thế đấy, hễ em thi được vào trường nào, các mẹ đều giúp em đi học được. Em học giỏi, các mẹ còn tự hào, giúp đỡ không tiếc đâu.
- Anh có vất vả lắm không?
- Có chứ. Vất vả nhiều chứ. Nhưng quen rồi thì lại thấy bình thường. Hơn nữa, các mẹ quý anh lắm. Từ lâu rồi anh không cảm thấy mình cần phải thay đổi điều gì đó trong đường đời. Anh cảm thấy, thế là ổn, là tốt đẹp lắm rồi.
- Em ...
- Em bất hạnh hơn anh - Kiên xoa đầu nó - Vì em phải thay mẹ em đối diện với cuộc đời này.
- Em ... Giá em không phải biết mẹ mình là ai. Giá người đời không phải biết em là con của ai ...
- Cũng không thể nói thế được. Em có thể thấy như anh hóa ra lại hay hơn. Xã hội chỉ thương bọn anh. Còn em thì không những không được thương, mà còn phải chịu cái căm hận của người ta. Nhưng, không biết cội nguồn cũng khổ tâm lắm đấy em ạ.
An hiểu. Vì nó cũng không có bố. Có những lúc nó tựa hồ chạm tới cái điều mà Kiên vừa nói, là một người sống mà không biết gốc rễ, có khác nào thấy dòng máu của mình cũng là điều xa lạ, cũng là điều vô nghĩa. Nhưng ít ra nó cũng biết mẹ nó là ai. Biết nó thừa hưởng của mẹ gương mặt, nước da, hầu hết đặc điểm hình thể. Còn tính cách, ngoài vô sỉ, đĩ thõa, chẳng ai nói cho nó biết gì về bà. Nhưng nó biết, mẹ nó chắc chắn là một người mẹ dịu dàng.
Còn một người như Kiên, nó nhìn xuống gương mặt anh, và đây hóa ra là lần đầu nó nhìn kĩ anh. Gò má hơi xương xương, cái mũi cao, đôi mắt hiền hòa, cương nghị. Có lẽ bất cứ bậc làm cha làm mẹ nào cũng sẽ thấy tự hào với một người con trai như thế. Nhưng anh lại là một đứa trẻ mồ côi, mãi mãi gắn liền với thân phận ấy. Chẳng bao giờ biết nét mặt mình là của ai, dáng người mình là của ai. Dòng máu mình, bộ gien của mình chỉ là những chuỗi kết hợp không có liên hệ. Một người sinh ra đã lẻ loi.
An thấy buồn. Buồn cho cả mình, cả Kiên. Dẫu nó mơ hồ hiểu, vì sao anh lại tới gần và quan tâm nó. Có lẽ, bằng một thứ linh cảm tình thương nào đó của những đứa trẻ côi cút bất hạnh trên đời này, cái số phận in hằn cả trong ánh mắt.