Chương 2
Nó hay ngủ gục ở lớp, nhưng không phải lúc nào cũng thế. Hôm nay nó đã ngẩng đầu dậy khi nghe mấy đứa ở trên kháo nhau về một công việc làm thêm. Đứa thì đi gia sư, đứa thì đi làm phục vụ, bồi bàn. Nó đã từng đi làm thêm từ khi mười sáu tuổi, nhưng sức khỏe không lại. Làm gì thì cũng không được đến nửa tháng. Chạy qua chạy lại, mệt mỏi. Về nhà, mệt mỏi. Hút thuốc, kiếm một hàng net, thức khuya, đều mệt.
Chuyện gì nếu giờ nó có một công việc, một cái nhà riêng, chẳng phải gặp ai, chẳng phải xin ai. Hàng ngày đi làm, đến giờ thì về nhà, tự nấu một bữa cơm, xem ti vi, đi ngủ, mơ những giấc mơ đẹp. Cái hiện thực hồn hậu đã diễn ra với hàng triệu người trên thế giới hóa ra lại rất buồn cười với nó. Không, làm gì có chuyện ấy. Bây giờ, rời khỏi gia đình nó, nó như bị cắt một cái dây nối nó với cuộc sống. Nó sẽ tìm đến cái chết ngay sau đó. Chết để giải thoát, chết để biến mất khỏi cuộc đời này như một sinh mạng vô hình. Biết bao nhiêu lần nó đã nương tựa đến cái chết để cứu mình dậy, để tạm quên những bi ai phía sau và dứng dậy lê lết tiếp trên đường đời của nó.
Dượng nó nghiêm khắc, tàn ác với nó. Nhưng dì nó hiền dịu. Bà là người trầm tư, ít nói. Bà che chắn hai người con của mình khỏi những cảnh cãi vã giữa nó và dượng, những trận đòn của dượng với nó. Bà không hay bênh vực nó, vì dường như trước nay nó chưa từng làm gì đúng đắn. Nhưng bà cũng không đánh mắng, ngược đãi nó. Trái lại, bà chăm chút nó. Bà phần cơm từng bữa cho nó, dọn dẹp phòng cho nó, giặt giũ cho nó. Bà mua thuốc để ở đầu giường nó mỗi khi nó ốm, dù nó chẳng nhờ đến bà. Cũng vì bà quá tốt với nó mà nó không dám lại gần bà.
Không, nó đâu có xứng đáng cho một điều gì đẹp đẽ trên đời này. Vẻ đẹp của mẹ nó đã bị gán cho vẻ lả lơi của một con điếm, nó mồ côi trọn kiếp, cô đơn trọn kiếp. Những gì tốt đẹp với nó, dường như đều bị gắn một cái mác thương hại mà cái mác ấy chỉ khiến những đau đớn trong lòng nó thêm sâu, thêm xót.
Nên nó cũng từ chối bà, như chấp nhận những trận đòn đau. Từ chối những mơ ước về cuộc đời đẹp đẽ, từ chối những viễn cảnh mơ mộng mà người khác chỉ coi là tầm thường. Nó có lẽ thuộc về một nơi nào đó thật nhếch nhác, thật bẩn thỉu, khốn khó. Mà rồi nó sẽ chết đi như mẹ nó, tan xương nát thịt.
An không có máy tính riêng, đó là lý do nó phải ra hàng net hàng ngày. Nó chơi game, vừa để được sống khác với mình, vừa để có tiền tự chi trả cho nó. Dẫu vậy, nó vẫn thiếu, và mỗi lần thiếu nó vẫn phải hỏi đến dượng, vẫn ăn đòn để có tiền như một con điếm bán trôn nuôi miệng.
Nhưng chơi game là vui thú, một cái thú mà những công việc làm thêm bổ ích không thể giúp đỡ cho nó được. Ở đó, nó là một người khác, được bình đẳng với mọi người, được người ta nhìn nhận khách quan mà không phải soi mói đến thân phận. Không, nó có gia đình chứ. Có bố, có mẹ. Bố thì hơi khó tính, mẹ thì rất hiền. Nó còn hai người em, ai cũng tốt. Nó có thể kể cho một cô gái cùng bang hội nghe về gia đình mình, như kể về một gia đình mà nó từng mơ khi còn nhỏ. Để cô phải nói với nó:
- Em ghen với anh quá à. Bố em chẳng được thế, lô đề, cờ bạc, lúc nào cũng cãi vã với mẹ em. Em luôn cảm thấy thà mình sinh ra không có gia đình còn hơn. Ước gì em là một đứa mồ côi.
- Vớ vẩn - Nó nói với con bé - Có bố có mẹ dù sao cũng là hạnh phúc rồi em ạ. Mỗi người có một cuộc đời, ta nên chấp nhận nó.
Đấy! Nó nói đạo lý với người khác, nhưng lại chưa bao giờ dám kể sự thật về gia đình mình cho một người thứ ba.
Đột ngột hàng net mất điện.
Người trông hàng bật cái đèn sạc, bảo mấy người trong quán thanh toán. Hai giờ đêm rồi, nửa tiếng nữa không có điện có lẽ cửa hàng sẽ đóng luôn.
Anh ta ngồi xuống cạnh nó trong lúc chờ đợi. Mấy người ở lại đều dần dần tản mác. Anh trông hàng có vẻ cũng rất chán nản, muốn đuổi khách để tự thưởng cho mình một đêm ngon giấc.
- Thôi em kê ghế ngủ nhé - Nó quay lại với người chủ - Khuya thế này em cũng chẳng về nhà được.
Anh trông quán gật đầu. Nó kê ba cái ghế dựa lại gần nhau rồi nằm ườn lên. Tư thế chẳng dễ chịu gì, và còn làm nó đau khi phải đặt xuống cái lưng vẫn hay nhức nhối đêm khuya. Anh ta vẫn ngồi trên một cái ghế, nhìn ra cánh cửa xếp.
- Chán quá. Chẳng mấy khi nghỉ, mà lại mất điện thế này.
- Anh thức đêm chat với người yêu à? - Nó nói.
- Sao em biết?
- Nãy em thấy anh mở webcam.
- Ừ. Người yêu anh ở trong Nam ... Mà em, đột nhiên anh ta nói, sao hôm trước để thằng kia nó làm thế?
An im lặng.
- Anh định đứng dậy can. Mà thấy em cúi xuống mυ"ŧ cho nó rồi.
- Ôi dào. Cũng chẳng mất gì.
- Mất cái tự trọng của em ấy.
- Em có tự trọng đâu mà để mất.
Câu chuyện rơi vào bóng đêm tịch mịch. Nó để mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà. Còn anh ta cũng nhìn ra cánh cửa đóng chặt.
- Thôi chắc mất điện đến sáng đấy. Nhà trọ anh ngay đây, em có về chỗ anh ngủ không? Chứ vạ vật thế làm sao mà ngủ được.
An tẩm ngẩm một chút rồi gật đầu. Nó biết anh ta. Cứ cuối tuần anh ta lại ra hàng ban đêm. Lần nào cũng mở webcam với một cô gái. Anh ta chat mổ cò, nhìn rất buồn cười. Trước hôm đó, lúc nào nó cũng một góc, anh ta một góc. Thế rồi hôm ấy, nó nằm trên cái giường đơn, anh ta nằm dưới đất.
- Anh cứ để em nằm dưới - Nó bối rối nói - Em đi ngủ nhờ mà lại phiền anh thế.
- Em cứ nằm đó. Lạnh thế này người như em nằm đất có mà ốm. Anh khỏe như vâm em không phải lo.
Anh ta đưa cho nó một cái chăn, rồi rải chiếu xuống đất, tắt đèn, trùm chăn ngủ. An nhìn cái trần nhà hình chữ nhật nhỏ tí, lợp cho một căn phòng trọ diện tích chưa đến mười mét vuông, chưa bao giờ có một tình cảm lạ lùng đến thế. Lạ lùng đến rơi nước mắt.
3.
An đứng chống hai khuỷu tay xuống lan can phía trước phòng học. Gió thu l*иg lộng. Sân trường vi vυ"t lá rụng. Bầu trời trong xanh vời vợi. Ánh sáng dìu dịu nhưng vẫn đủ làm nó chói mắt. Hơi thở hanh hanh của cuối thu làm gương mặt nó se se, như chỉ chờ một chút gió đông là có thể làm những lớp da ấy nứt nẻ. Và rất khẽ, An mỉm cười.
Mỉm cười, vì hôm nay là thứ sáu. Là sau một tuần đằng đẵng từ buổi sáng sớm nó kín đáo rời khỏi phòng trọ, nó mới có dịp được gặp lại anh ta. An không nhớ gương mặt anh ta, mọi lần khác đều chìm trong bóng tối, kể cả cái lần duy nhất chúng nói chuyện ấy, anh ta cũng quay lưng với nó, chỉ với một lần quay đầu nhìn nó, gương mặt hiện ra một nửa dưới ánh sáng khuất bóng của cái đèn sạc. Nó chỉ còn lưu lại cảm giác về một gương mặt già dặn, hiền lành, hơi đăm chiêu.
Nó muốn gặp lại anh ta. Tình cảm rất kì lạ khó nói. Nó chỉ muốn được nhìn thấy anh ta, và có lẽ, hỏi anh ta tên là gì chăng? Chưa bao giờ, cảm giác ấy đến với nó. Cảm giác rằng mình đã hiện hữu trong con mắt của một ai đó, hiện hữu bằng tất cả con người mình.
Thời gian trôi rất chậm. Nó từ trường về nhà, không ngủ được. Dù buổi chiều là quãng duy nhất nó dùng để ngủ trong ngày. Nó ăn cơm. Rồi đi đến hàng net. Những tiếng đồng hồ trôi qua ở góc dưới màn hình máy tính. Nó im lặng nhìn những con số. Thông thường, sau khi hàng net đã đóng cửa, dĩ nhiên chỉ là đóng hờ đấy thôi, để tránh những ông công an đi tuần tra ban đêm, anh ta sẽ đến. Khoảng mười một giờ gì đó.
Tám giờ ba mươi. An ngồi một cái máy trong góc, cắm game, đeo tai nghe, để trước mặt là một trang báo điện tử. Nhưng trong đầu nó không có âm thanh, cũng không có chữ nghĩa. Nó chỉ biết chưa đầy ba tiếng nữa, người thanh niên ấy sẽ xuất hiện ở đây, như đúng thói quen của anh ta. Anh ta sẽ ngồi đâu đó trong quán, vào yahoo, mở webcam với một cô gái, mổ cò những chữ cái trên bàn phím.
Anh ta sẽ nhìn thấy nó chứ? Nhìn thấy người mà anh đã hào hiệp cho ngủ nhờ một đêm, trên cái giường đơn duy nhất trong căn phòng trọ chật hẹp rồi lén lút ra đi không một lời chào. Dù cả đêm ấy nó không sao ngủ được. Phần do thói quen sinh hoạt, phần do cảm xúc. Đó một thứ cảm xúc lẫn lộn, rắc rối, mà dẫn đến là nó phải đứng dậy, gấp gọn chăn gối, lặng lẽ khép cánh cửa lại, bỏ đi khi trời còn chưa kịp sáng.
Anh ta sẽ vẫn thấy nó. Gương mặt của kẻ cam chịu quỳ gối trước một gã không quen, bị hắn túm đầu, giật đi giật lại rồi quẳng xuống đất, gương mặt của kẻ luôn lầm lũi trong bóng đêm, không biết nói đến một câu "cảm ơn".
Mặc cảm. Hai chữ ấy đè nặng xuống tâm trí nó. Đã có bao nhiêu người nhìn thấy nó như thế, đã bao nhiêu người chép miệng thương hại, cười khẩy khinh bỉ nó như thế, và đã có ai muốn đứng dậy bảo vệ nó như thế.
Mặc cảm. Dẫu sao mỹ từ tốt đẹp cũng chẳng bao giờ tìm đến số phận nó để làm chỗ dừng chân. Nó đã quên thân phận nó từ bao giờ, quên rằng mình rốt cuộc chỉ là ai giữa bể người, bể trời này.
Nó bỏ về, đi lang thang đến khi mỏi chân rồi về nhà.
Mười một giờ. Dì nó chỉ nhìn nó, lộ vẻ ngạc nhiên, không nói. Dượng nó cũng nhìn nó. Nó tránh ánh mắt của ông, đi lên phòng riêng.
Anh ta có tới tiệm net hay không? Anh ta có để ý đến nó hay không? Hay anh ta chỉ một lần tặc lưỡi, quay về với một đêm chat của mình. Anh ta sẽ quên nó đi, một người dưng xa lạ, không biết nhau đến cả cái tên, không thấy nhau rõ cả khuôn mặt.