Chương 10
Rồi tiến tới xoa đầu và bị nó gạt phắt tay đi, anh ta tiếp tục cười.
- Gớm. Đau tí thôi. Mấy ngày là hết. Biết bao thằng đàn ông con đàn bà anal sεメ mỗi ngày mà còn đ.éo làm sao, mày chưa gì đã phải xù lông nhím với anh? Không sao đâu. Mấy lần là nó rão , đỡ đau hơn, mà còn sướиɠ ra ấy chứ.
- Tôi không bao giờ làm nữa! Nó gằn lên.
- Ơ đấy tùy mày - Anh ta nhún vai - Anh thì đã nói rồi, mày trả tiền xong, anh không ép buộc gì mày nữa. Giờ tiền anh Trường bao đấy, mày cứ cầm, đi đâu làm gì anh chẳng can thiệp.
Khó khăn lắm nó mới đứng dậy được, mỗi bước đi đều muốn tái cả người. Nó mặc quần áo, cầm phong bì tiền, bỏ đi khỏi căn nhà.
Nó gọi taxi, thuê một phòng khách sạn, ước muốn đầu tiên là được nằm xuống để cơn đau dịu đi. Nó nằm đệm nhưng hễ cứ chuyển mình cơn đau như rách ruột lại nhói lên. Nó cũng không sao ngủ được. Đau, bứt rứt, nhức nhối, những cảm giác xuất hiện như châm kim trong người. Nó đánh trống ngực, vã mồ hôi, miệng khô không khốc.
Nó thèm thuốc.
Nó gọi xuống lễ tân khách sạn, bảo đem lên một bao Marlboro, loại nó và Thành vẫn hay dùng. Nhưng nó đã hút hết một bao nhẵn, những cảm giác ấy vẫn chưa hề biến mất, thậm chí càng lúc càng day dứt hơn, rối loạn hơn.
Nó cười thành tiếng, đặt tay lên trán mà bật cười. Cười thành tràng, cười thật lớn. Cười rồi nhòe nước mắt.
Nó ngỡ chút bất cẩn của nó để bị keylog cái acc game đã là điều ngớ ngẩn nhất. Và nó đổ lỗi cho hai tháng ròng chôn chân trong hàng game.
Nhưng giờ nó sẽ đổ tại cho điều gì? Cho hai mươi năm sống của nó hay sao? Cho số phận mà nhẽ ra nếu mẹ nó thật lòng yêu thương nó, thì hãy ôm nó mà nhảy xuống chặn đầu tàu hay sao?
Thôi cuộc đời thế là chấm hết. Nó đã đâm lao. Giờ nó phải theo lao. Cuộc đời này vốn là vũ bão. Và cái tâm bão nhỏ nhoi, ngắn ngủi đã trôi qua rồi. Chỉ có cuồng phong và sóng dữ đang chờ đợi nó.
Nó quên đi hẳn cái cơn đau cứng ở dưới thân mình, ôm cái ngực đang ngứa rát, cái họng khô khát và cái đầu cuồng loạn vì những hành hạ thể xác đang đâm tua tủa từ chính dòng máu mình, trở về ngôi nhà bốn tầng hiện đại, thơm tho, sạch sẽ.
Thành cười rú lên. Còn nó không khóc được thành tiếng.
Anh ta quăng cho nó bao thuốc và bày lên bàn một gói nhỏ, thứ bột trắng duy nhất chấm dứt mọi dằn vặt thể xác và tinh thần nó.
Khói thuốc lại bay lượn, phủ mờ, tan đi. Nó lại quên hết mọi ưu phiền, đờ đẫn chìm vào ảo mộng. Nó đi trên những con đường tối mịt mù, hướng đến những cái đích vô mục đích. Nó hình như tỉnh lại một cái đêm đông gió mùa đập vào những cánh cửa, nó nằm trên một cái giường đơn trong căn phòng bé tí tẹo, và bàn tay anh, nắm lấy nó, ấm nóng, yên lành.
Bóng người đàn ông cao lớn, lực lưỡng lại che kín mắt nó. Nó lại cúi đầu xuống, làm công việc của mình như một thói quen rồi cứ để ông ta vần vò ngực mình, hai mạn sườn mình, nhét vào người mình và kệ mặc những cơn đau đến cứng lưỡi mà nếu nó tỉnh táo, chắc chắn nó đã khóc.
Ban ngày, Thành đưa nó đi chơi. Đầu hạ, trời đã hết nồm, chuyển nắng. Những con phố vẫn đông đúc như thế, với những gương mặt vô sự như thế. Hà Nội đã quá lớn. Còn nó thì quá nhỏ.
Đến giờ phút này, nó chợt nhận ra, mình đáng lẽ cứ nên vô hình mới phải. Cứ mãi như một cái nickname trên mạng, hoàn toàn ảo ảnh. Nó chẳng cần thế gian này có người biết đến nó, nó chỉ cần một người, trong con số bảy tỉ khổng lồ, có thể thấu hiểu tâm tư nó, là đủ.
Nó vẫn viết những điều lan man, mộng mị, rồi gạch bỏ, xóa đi. Nhưng hiện thực vẫn sờ sờ ở đó, như thực mà không thực, như hư mà không hư. Mỗi cuộc đời chỉ như một câu chuyện ngắn ngủi, một ngày cái kết sẽ đến mà chẳng ai buồn hay biết.
An nhìn những con đường trôi qua mắt mình, vô cảm. Nó chỉ một thoáng giật mình khi nhìn sang những hàng cây bằng lăng lún phún bên vệ đường, với một đôi nam nữ đang tản bộ, trò chuyện.
Nó nhận ra anh, vẫn mộc mạc chân thành như thế. Tại sao cứ mộc mạc chân thành đến thế? Nếu không nó đã được quy chụp cả nhân gian bảy tỉ người này, toàn những kẻ tham lam, ích kỉ, tàn ác, để nó có thể khóc hận mà không ăn năn, giận dữ mà không hối tiếc.
Nó lại rút bao thuốc của Thành, vội vã châm lửa. Không được khóc nữa. Nó đã tự dằn mình như thế. Câu chuyện này, cuộc đời này là của riêng mình nó. Nó đã trơ lì, chai cứng hai mươi năm, nó sẽ tiếp tục cho đến phút cuối cùng, dấu chấm cuối cùng.
Cho đến khi, nó chỉ còn là hòn đá cuội bên đường.
12.
"Ở đời, vẫn có những chuyện dại khờ trong quá khứ mà nhẽ ra người ta thậm chí có thể không bao giờ buồn vì nó, nhưng lại là dấu mốc thay đổi cuộc đời mình."
Nghĩ mà chán chường. Thành thở dài khi hai đứa nó đang ngồi trong một quán cà phê ở lầu mười một khu chung cư sang trọng.
- Hồi cấp ba anh từng yêu một người - Anh ta nói - Yêu say đắm. Anh ta học đại học, hơn anh ba tuổi. Trước đó anh không nghĩ mình là gay, chỉ đơn giản là không thấy yêu con gái. Bạn bè anh có bạn gái, đi cưa gái hết. Mình anh tương tư một thằng đàn ông khác. Anh cũng thấy mình bệnh hoạn.
- Một kẻ như anh nên chết đi cho rồi - An độc địa.
- Ờ mày nói phải. Anh cũng đã tự tử rồi. Mà trời chưa cho chết, vẫn bắt anh sống ở đây.
- Anh cứ lao đầu ra khỏi cửa sổ kia xem có chết đi không?
- Sao phải thế? - Anh ta cười - Đời anh đang vui, đang sướиɠ thế này.
- Để một con lợn cưỡi lên người mà gọi là vui.
An những tưởng anh ta sẽ lại văng tục chửi nó. Nhưng không, anh ta cười khẩy một tiếng, nhìn ra không gian rộng lớn bên ngoài. Rồi anh ta nói, rất khẽ.
- Long tốt với anh hơn bất cứ ai anh từng quen trên đời, hơn cả bố mẹ anh nữa.
Câu nói ấy làm An giật mình.
- Bố mẹ anh tệ bạc lắm à?
- Không. Yêu anh lắm. Thương anh lắm. Anh là con một, hai ông bà chiều anh như của quý. Nhưng, càng yêu thì sẽ càng hận. Khi anh nói mình là gay, bố anh đánh anh thừa sống thiếu chết, mua một cái xích xích anh vào giường suốt nửa tháng liền. Mẹ anh thương, tháo xích cho anh. Anh bỏ nhà đi từ đó.
An nhìn Thành chăm chăm. Ánh mắt xa xôi của anh ta, nét mặt trầm mặc của anh ta, biểu lộ những tình cảm không chỉ là buồn bã đơn thuần. Nỗi buồn ấy sâu sắc chẳng kém gì mặc cảm ẩn sâu trong nó.
- Rồi anh quen lão Long à?
- Không. Anh lên Hà Nội tìm người yêu anh, cái tay hơn anh ba tuổi ấy ...
- Rồi sao?
Thành im lặng. Ly sinh tố lâu không động đến đã chia thành hai tầng, một tầng sinh tố, một tầng nước.
- Anh đi làm thêm, làm bồi bàn, phát tờ rơi, kể cả ve vữa để tự nuôi sống mình, để có thể đến nhà anh, đi chợ nấu cơm cho anh, giặt giũ cho anh, nhiều khi còn đi trả tiền chè nước, nợ đề lô cho anh. Nhưng một buổi sáng anh đến, thấy phòng đóng cửa. Khi anh gọi cửa, một cô gái mặc đồ ngủ bước ra.
- Anh ta bắt cá hai tay à? - An nói.
- Không. Vốn dĩ chỉ là anh đơn phương. Anh cãi nhau với anh ta. Anh ta nói anh ta ghê tởm anh, chửi rủa anh. Anh thấy mình chỉ là một thằng nhóc dại dột hồ đồ.
Thành bóp hai hốc mắt, tránh khỏi cái nhìn của An.
- Anh uống thuốc ngủ tự tử. Nhưng hàng xóm thấy nghi khi anh mua thuốc nên phát hiện kịp, đưa anh đi cấp cứu. Mẹ anh lên Hà Nội chăm sóc anh, bảo anh về lại nhà. Nhưng kí ức về trận đòn của bố quá tệ hại. Anh không gạt đi được. Và lại, anh biết, dẫu thế nào bố cũng không bao giờ chấp nhận con người anh như thế. Ông thà gϊếŧ anh còn hơn thấy anh là gay.
- Không đời nào - An ôm miệng.
- Có đấy. Em ạ. Bố anh đã đánh anh đến rách cả mảng sườn, dội nước lạnh lên người anh khi trời chỉ có mười mấy độ, không cho anh đến bệnh viện, chỉ gọi một bà cô từng làm hộ lý đến băng vết thương cho anh. Ông bảo thẳng thừng với anh, nếu anh không chịu tỉnh ra, chắc chắn ông sẽ để mặc anh chết.
Mấy năm sau anh mới quen lão Long. Lão ấy xấu mã nhưng tốt tính. Lão thời trẻ cũng từng đơn phương nên khi anh kể chuyện, lão thấy đồng cảm. Dù đã là ông già năm mươi tuổi sắp có cháu rồi, kí ức của một ngày tuổi trẻ đó vẫn đủ sức ám ảnh lão. Nên lão yêu chiều anh lắm, anh thích gì là lão cho. Thỉnh thoảng anh buồn lão có thể ngồi cả đêm nghe anh tâm sự. Người như thế, chẳng phải quá tốt hay sao?
- Chính lão chu cấp cả ma túy cho anh đấy à?
- Không. Anh nghiện từ trước khi gặp lão. Lão cũng bảo anh đi cai, nhưng sao mà cai được? Trần đời này anh chỉ thấy những thằng chết đi rồi mới hết nghiện được thôi - Anh ta bật cười.
- Vậy mà anh làm thế với tôi? - An sừng sộ.
- Vậy mày thử nói anh xem, có cái gì trên đời này mới khiến được mày quên đi quá khứ? Nếu không có ma túy anh chắc chẳng đã sống đến giờ này. Mày, cũng thế. Tiền mới giúp mày sống, ma túy mới giúp mày quên, còn tình thì chỉ mãi là thứ chó chết.
An ngồi bần thần.
- Rồi mày sẽ hiểu, có tiền là có hết. Chẳng có thứ gì không quy phục đồng tiền bây giờ. Lão Long thời trẻ yêu một thằng trai đẹp, nó khinh không yêu cho. Giờ lão giàu, lão thích thằng nào trẻ đẹp theo hầu cũng được. Anh với mày đã may mắn bám được thì cứ bám. Đằng nào với một thằng gay, nắm được hạnh phúc là điều xa vời lắm.
An chưa từng nghĩ mình là gay, nực cười là thế. Nó từng có bạn gái, và có tình cảm thật, dù hai đứa chẳng đi đâu đến đâu. Nhưng xem ra, cái mốc thay đổi cuộc đời nó lại chưa từng gắn với cô gái ấy, mà trái lại, mang tên một người đàn ông. Từ cái ngày đầu tiên An gặp anh ta, trong cái đêm mất điện tối mò ấy, cuộc đời nó đã sang một ngã rẽ khác.
Nó cũng không vội xét đoán ngã rẽ ấy có tồi tệ hơn con đường mà nhẽ ra nó đã đi hay không. Dường như cũng đều trắc trở thế, đa đoan thế. Nhưng chỉ biết, nó chưa từng hối hận vì mình đã gặp anh. Nó chỉ hối hận vì mình sinh ra, đã không thể yêu anh.
---