Chương 3. Là anh ấy

"Urgh, chóng mặt quá."

Vivian bước xuống từ một con tàu khổng lồ và giãn cơ khắp người . Thật khó khăn khi phải ngồi trên chiếc giường ngột ngạt trong một căn phòng nhỏ trong 3 ngày. Khi xuống tàu, gió lùa vào mũi thật sảng khoái, Vivian tận hưởng thời tiết ở đây.

"Tiểu thư, cô có ở đây không?"

Ai đó đã tiếp cận cô và Hamel. Vivian cười toe toét với người đàn ông mà cô đã lâu không gặp. Đó là người quản gia thuộc gia đình Lector, người có nhiều nếp nhăn cho thấy tuổi tác của ông ta.

"Ông đến đón tôi sao, quản gia?"

“Đúng vậy, ban đầu ông chủ muốn đến, nhưng tôi đến thay vì có lịch trình gấp.”

Những lời của anh ta khiến Vivian nhớ đến bố mẹ cô, những người chắc hẳn đã rất nóng lòng muốn đến được đây. Họ quan tâm và yêu thương Vivian hết mực vì cô là con gái quý giá duy nhất.

Từ cảng trở về dinh thự thật dễ dàng so với hành trình từ Hiddenca đến Mosbana. Lần đầu tiên Vivian không khỏi trầm trồ trước ngôi nhà của Bá tước. Một cảm giác thực tế, thứ không chỉ được cảm nhận ở cảng, dường như vụt qua như một cơn gió bất chợt.

"Vivian."

Cô vừa bước vào cổng thì đã có người tiến lại gần cô. Giọng nói nhẹ nhàng, cùng với âm thanh của đôi giày thuộc về mẹ cô, Nữ bá tước.

"Mẹ!"

Vivian ôm chặt lấy mẹ, Nữ bá tước ngay lập tức nắm lấy vai Vivian trong vòng tay và nhìn kỹ khuôn mặt cô con gái duy nhất của mình.

"Ôi chúa ơi. Mặt con tiều tuỵ quá. Con chắc hẳn đã có một thời gian khó khăn để đi xa như vậy. Con ngủ ngon chứ? Đã ăn chưa?"

"Con vẫn ngủ được, nhưng chưa ăn gì cả."

Vivian ôm bụng cười. Bà bá tước liền dẫn con gái vào phòng ăn trong biệt thự. Hàng tá món ăn đáng lẽ dành cho các bữa tiệc đã chiếm trọn bàn ăn của Vivian ngay từ đầu.

"Cha con sẽ trở lại sớm."

"Quản gia có nói rằng cha đã có một cuộc họp?"

"Cha con nói rằng ông ấy sẽ sớm trở về."

Đúng như nữ bá tước đã nói. Trong khi hai mẹ con trò chuyện được một lúc thì cô hầu gái tiến đến và thông báo về sự trở lại của Bá tước. Không lâu sau, Bá tước Lector xuất hiện trong phòng ăn.

Sau khi chào cha một cách trìu mến như đã làm với mẹ, Vivian bắt đầu ăn ngay sau đó.

“Chúng ta cũng định đến đón con, nhưng có chuyện gấp. Nếu không phải do Bệ hạ gọi, ta đã đi đón con ngay lập tức. ”

Bá tước Lector nhẹ nhàng nói. Có một cuộc họp, và đó là một chuyến thăm Hoàng cung.

"Bệ hạ sao ạ?"

Vivian hơi bất ngờ. Bá tước đặt con dao đang cầm trên tay xuống như thể đó là một điều tốt, và chớp lấy cơ hội để nói.

“Vivian, họ nói sẽ sớm có đại tiệc ở Hoàng cung.”

“Nếu đó là một bữa tiệc… ..”

"Bệ hạ nói rằng ông ấy sẽ trao huy chương cho con vào ngày hôm đó."

Vivian nao núng trước chữ huy chương. Ban đầu, đó là điều kiện để cô đến Hiddenca, nhưng cô đã hoàn toàn quên mất điều đó do quá bận rộn.

Vivian đảo mắt với vẻ mặt lo lắng.

“Con có thể được nhận chứ? Con thậm chí còn chưa có lễ ra mắt giới thượng lưu…. ”

Màn ra mắt giới thượng lưu lẽ ra phải diễn ra ở độ tuổi chính thức là 18 tuổi, nhưng màn ra mắt của Vivian đã bị trì hoãn do bận việc học tập ở nước ngoài. Nói cách khác, đối với Vivian, bữa tiệc này là buổi ra mắt chính thức giới thượng lưu đầu tiên của cô và là nơi để nhận huy chương danh giá.

"Con sẽ làm tốt thôi."

Vivian không thể lay chuyển được sự lo lắng của mình mặc cho sự an ủi không ngừng từ cha mẹ cô.

*****

“Hamel…”

Vivian siết chặt hai tay như thể cố gắng xoa dịu trái tim đang run rẩy của mình.

"Vâng thưa tiểu thư."

"Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi làm rối tung ngày hôm nay?" Vivian hỏi với một giọng run rẩy.

“Um…. Có lẽ Bá tước và Nữ bá tước sẽ gặp rắc rối chăng?! ”

"Chưa bao giờ là sự trung thực của em lại vô tác dụng như vậy."

Vivian thở dài với Hamel, người đang dội gáo nước lạnh vào tâm trí vẫn còn đóng băng của cô. Hamel chải gọn mái tóc bạch kim của Vivian, mỉm cười trước sự trêu chọc của cô ấy.

"Cô sẽ ổn thôi. Cô là một người mạnh mẽ, tiểu thư. ”

Hamel nói xong và đưa tay về phía cô. Vivvian nắm lấy tay và từ từ đứng dậy. Chiếc váy đỏ ôm sát cơ thể Vivian vô cùng quyến rũ. Cô gặp khó khăn để kiểm soát được cơ thể, vì chiếc váy để lộ cổ và vai khiến cô ngại ngùng. Đó là kết quả của việc cô thường xuyên mặc đồng phục huấn luyện hơn váy khi đi du học.

"Tiểu thư, trên tất cả hãy nhớ điều này."

Đột nhiên, Hamel thì thầm.

"Huh?" Vivian đảo mắt.

"Tiểu thư phải đề phòng những người đàn ông."

Hamel thì thầm với giọng rất nghiêm túc.

Vivian vốn đã rất xinh đẹp, nhưng cô bây giờ đến tỏa sáng rực rỡ. Rõ ràng là cô chưa từng xuất hiện trong bất cứ tiệc xã giao nào. Vì vậy, sẽ có nhiều người tò mò về cô với ý định trong sáng và cũng không trong sáng.

"…..Huh?!"

Vivian ngay lập tức không hiểu, cô muốn hỏi nhưng đã đến giờ phải rời đi.

"Chào mừng tiểu thư Vivian Lector."

Người kiểm tra thư mời chào cô một cách ân cần. Vivian choáng ngợp ngay khi cô bước vào sảnh tiệc với tâm trạng lo lắng.

Cô chỉ mới nghe nói đến yến tiệc thôi, hôm nay là lần đầu tiên thực sự tham gia. Nơi đây từng là hoàng cung lộng lẫy, mọi thứ đều được làm bằng vàng, nhưng ngày nay nó đã đẹp hơn rất nhiều. Cho dù cô có quay đi nhìn lại cũng không đủ để nói rằng nơi đây thực sự tráng lệ.

Một chiếc đèn chùm lớn trang hoàng trung tâm sảnh tiệc với những chiếc đèn l*иg hình xuyên tâm chạy theo bốn hướng khác nhau. Các bàn kê cách cửa sổ một khoảng nhất định và phục vụ đồ uống trên đó để thuận tiện cho việc xã giao. Những khảm vàng được khắc cẩn thận trên khung cửa sổ hình vòm cung và tấm rèm đỏ che kín. Đó là một không gian hoàn hảo mà không có gì được thực hiện một cách thừa thãi.

Sảnh tiệc vốn đã chật cứng nên không còn chỗ để bước vào. Giữ chặt vạt váy khó chịu, Vivian cố gắng tiến về phía trước.

"Ôi Vivian!"

Cha của Vivian, Bá tước Lector chạy từ xa, nhận ra cô con gái của mình đang đến gần. Vivian cảm thấy khó thở khi nhìn thấy cha mình.

"Con đang cảm thấy hơi ngột ngạt."

Nếu cô tiếp tục di chuyển, cô sẽ bị cuốn đi bởi đám đông. Bá tước Lector cười khúc khích khi Vivian gãi má và thì thầm.

"Vì đây là lần đầu tiên của con nhưng con sẽ dần quen thôi."

Vivian tự hỏi liệu có phải như vậy không. Ngay lúc đó, Vivian chạm mắt với một người đàn ông đang nhìn cô. Khi cô ấy quay đầu lại với vẻ xấu hổ, lần này cô lại chạm mắt với một người đàn ông khác.

Bây giờ nhìn kỹ lại, xung quanh cô có vô số ánh nhìn.

"Hôm nay con rất đẹp."

Bá tước Lector nghiêng mình và khen ngợi cô con gái. Vivian mỉm cười, cô hướng mắt nhìn thấy một tấm thảm đỏ dẫn tới chiếc ghế cao long trọng nhất.

"Sẽ ổn không nếu lát nữa con bước ra đó và kính chào Bệ hạ?"

Vivian nắm lấy gấu áo đuôi tôm của cha cô và hỏi. Khi bữa tiệc bắt đầu một cách nghiêm túc và các thành viên của gia đình hoàng gia xuất hiện, không khí thật căng thẳng.

Bá tước Lecktor nói đồng ý với một nụ cười dễ mến.

‘Hy vọng mình không mắc lỗi’

Đây là lần ra mắt đầu tiên và đồng thời cô sắp được trao tặng huy chương hiệp sĩ. Vivian đã có cuộc sống khá ổn ở Hiddenca, nhờ vào sự hỗ trợ của gia đình Hoàng gia Mosbana.

‘Ta sẽ phong tước hiệp sĩ cho Vivian sau khi cô bé hoàn thành việc học tập ở nước ngoài.’

Hoàng đế đã nói như vậy để khuyến khích Vivian đi du học. Bá tước Lector hay Vivian dễ dàng nhận ra có điều gì đó mà Hoàng đế muốn từ họ.

Chức hiệp sĩ chỉ có thể được phong tặng nếu người đó có công lao hoặc thành tích mà được người dân đế quốc ngưỡng mộ. Nói cách khác, Vivian chỉ là một chú chim non, quá xa vời để nhận tước vị mà không có bất kỳ danh tiếng nào. Cô không được phép mắc lỗi hay vụng về ở một nơi như này.

Trong thời gian Vivian ở Hiddenca, Bá tước Lector đã cố gắng tìm hiểu xem Hoàng đế muốn gì nhưng ông thất bại.

Cô tự hỏi có phải do sự tồn tại của cô là người theo thuyết linh hồn duy nhất tại đế chế hay không, nhưng khó có thể đoán ra kế hoạch của Hoàng đế. Nói cách khác, Hoàng đế không phải là người tiêu tiền mà không có mục đích.

Hay đó là để nâng cao sức mạnh của Vivian rồi kết hôn với hoàng tộc nhằm tạo ra người nối dõi, nhưng hậu duệ của hoàng đế chỉ toàn là phụ nữ. Không có hoàng tử để kết hôn với Vivian.

Trong khi Vivian đang chìm đắm với suy nghĩ để đoán ra ý định của Hoàng đế, thì đèn trong sảnh tiệc lần lượt vụt tắt.

Chẳng mấy chốc, các cửa trên bậc thang cao dài mở ra cùng tiếng nhạc tráng lệ, gia đình hoàng thất bước ra. Ba vị phu nhân, dẫn đầu bởi vị hoàng đế nắm giữ quyền lực độc lập, lần lượt lộ diện.

Tất cả các quý tộc đều cúi đầu, đặt tay trên ngực. Hoàng đế bước xuống cầu thang, vui vẻ chấp nhận sự chào đón của họ, bước đi trên thảm đỏ và tiến đến ngai vàng, vung tay cho bữa tiệc tiếp tục diễn ra.

Ban nhạc lại nổi nhạc và các quý tộc tụ tập bắt đầu trò chuyện.

Vivian choáng ngợp khi quá trình trôi chảy như nước.

"Ôi, Cha."

Bàn tay của Vivian đưa ra không mục đích và nắm lấy áo của Bá tước Lector. Bá tước Lector quay đầu lại, nhưng mắt Vivian không nhìn vào ông.

“Người đứng sau Bệ hạ là ai vậy ạ…?”

Đôi mắt của Vivian dừng lại ở phía sau lưng của hoàng đế, nơi phủ trong bóng tối, đó là một người đàn ông cao ráo đáng tin cậy âm thầm bảo vệ ngai vàng.

Cô không thể không hỏi anh ấy là ai.

Vivian chớp mắt liên tục tự hỏi liệu mắt mình có nhận nhầm hay không. Tuy nhiên, người đàn ông không biến mất vì đây không phải là trong giấc mơ.

Chính là anh ta.

Người xuất hiện trong những giấc mơ của cô.