Chương 10. Tôi ổn

Vivian chỉ nhìn theo bóng lưng của anh, thấy có điều gì đó rất lạ.

"Không có lính canh ở đây sao?"

Không có ai trong hành lang yên tĩnh mát mẻ. Vivian chưa bao giờ thấy một không gian không có lính canh, vì cô đã ở trong cung điện vì nhiều lần. Vì lý do nào đó có sự hiện diện của họ ở khắp mọi nơi trong cung điện, nhưng họ vô hình ở đây.

Vai của Roger đột nhiên rung lên. Thoạt nhìn, giống như anh cười trước câu hỏi của cô.

"Đây là cung điện được sử dụng bởi các Hiệp sĩ."

Có rất nhiều hiệp sĩ tốt hơn lính canh, ai đang bảo vệ ai chứ?

Vivian hiểu những gì anh đang nói, đồng thời nhận ra cô đã có một suy nghĩ lố bịch.

Khi họ đang lúng túng, cuộc trò chuyện của Vivian khiến bầu không khí đỡ căng thẳng. Anh thản nhiên đi thẳng, như không cảm giác được không khí lúng túng.

Vivian thu ánh mắt vào tấm lưng rộng của anh. Cơ thể anh rõ ràng được bao phủ bởi một bộ đồng phục màu đen, nhưng cô không biết tại sao làn da trần của anh cứ lấp ló trước mặt cô.

Có lẽ đó là bởi vì anh ấy đã ở trong giấc mơ của cô ấy đêm qua.

‘Tôi đang mơ hay gì đó?”

Cô không chắc về ý nghĩ mơ hồ. Vivian đảo mắt vô hồn và đếm tất cả những gì đã xảy ra với cô trong nhiều ngày qua.

Trở về quê hương Mosbana của cô.

Nhận tước vị.

Và…. đính hôn

“Ngài có thấy ổn không khi chúng ta đính hôn với nhau?”

Vivian phụt ra câu hỏi rồi mới nhận thấy sai sai.

"Không, ý tôi không phải đính hôn, mà là giả vờ đính hôn."

Những bước đi của Roger đột ngột dừng lại. Ngay sau đó anh từ từ quay lưng lại và nhẹ nhàng nói. Đó là một động thái khác lạ với tính cách bạo lực của anh ấy.

"Vậy Tiểu thư."

"Gì vậy?"

"Nàng có phiền khi phải giả vờ đính hôn với tôi không?"

Câu hỏi tuy đơn giản, nhưng ánh mắt anh sâu thẳm như có thể nhìn thấy nội tâm của cô, khiến cho đầu óc cô nhất thời trở nên mờ mịt. Cô cảm thấy như mình đang bị thử ngược lại.

Vivian mỉm cười, tay chạm nhẹ lên cổ.

"Tôi ổn, vì vậy tôi đã chấp nhận điều này."

Anh mỉm cười.

Khi nụ cười dường như tắt dần, anh thu hẹp khoảng cách và đến gần cô. Ánh sáng lọt qua khung cửa sổ hàng lang chói chang, nhưng cô hoàn toàn không để tâm về phía đó. Đó là bởi vì thần thái của người đàn ông trước mặt cô quá mạnh mẽ.

“Vậy thì tôi cũng ổn.”

Giọng anh như được giải tỏa. Như thể anh đã chờ đợi lời khẳng định của Vivian.

Sau khi kết thúc những gì cần nói, Roger quay lưng lại và bắt đầu bước đi. Vivian lặng lẽ làm theo. Điều đã thay đổi là tốc độ của anh chậm hơn một chút so với trước khi họ nói chuyện.

"Khi nào ngài đi về phía Tây?"

"Khoảng hai tuần kể từ bây giờ."

"Nó sớm hơn tôi nghĩ."

Khi cuộc trò chuyện vừa kết thúc, một cánh cửa lớn xuất hiện. Cánh cửa sang trọng, vì kết cấu bằng gỗ sẽ được chạm khắc cẩn thận từng chi tiết. Có lẽ người thợ mộc không bao giờ mơ rằng các Hiệp sĩ sẽ sử dụng nơi này.

Roger nhìn quanh Vivian với bàn tay to đặt trên cửa.

“Có rất nhiều hiệp sĩ đang làm nhiệm vụ, vì vậy thật quá sức để gặp toàn bộ Hội hôm nay.”

"Ồ, vâng."

"Vì vậy, hôm nay tôi sẽ chỉ giới thiệu đội phó."

Người đàn ông từng khăng khăng không dùng chủ ngữ trong giấc mơ cô đang dùng thành thạo và nhấn mạnh vào kính ngữ trong đời thực. Thật khác mà cũng thật giống. Vivian gật đầu với những suy nghĩ không thể diễn tả được.

Roger chuẩn bị mở cửa lại dừng lại.

Ngay sau đó anh ta nhếch môi với một cái nhìn khó hiểu.

“Tiểu thư biết đấy, có rất nhiều hiệp sĩ ở đây đã làm việc chăm chỉ để thực hiện nhiệm vụ này. Vì thế ...."

Vivian gật đầu, không thể xác định chính xác những gì anh ta đang cố gắng nói. Cùng lúc đó, Roger ngừng mấp máy môi. Giống như anh ấy không biết phải nói gì. Một điều gì đó thật khó nói.

Không lâu sau anh thở dài.

“Tôi không giỏi giải thích mọi thứ nên tôi xin nói thẳng. Có một vài hiệp sĩ không tán thành việc Tiểu thư tham gia vào sứ mệnh phương Tây lần này. "

Vivian đã hiểu lý do tại sao anh nói vào thời điểm này.

"Hiệp sĩ ấy hẳn là đội phó phải không."

Vivian lờ mờ đoán ra.

"Tổng cộng có ba người, đội phó là một trong số họ."

Vivian bị định kiến vì cô không có sức mạnh để đe dọa mọi người với vẻ ngoài như một hiệp sĩ hay với thanh kiếm trên eo và bộ đồng phục trên người.

Có lẽ hiệp sĩ mà Roger nói đến cũng coi cô như một quý tộc chưa trưởng thành. Vivian đã cảm thấy lo lắng, nhưng cô lại cố gắng chịu đựng và cong môi.

"Tôi sẽ chú ý."

Roger nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhợt nhạt của cô. Nó giống như nhìn vào tâm trạng của cô.

Biết rằng biểu hiện của Vivian vẫn ổn định, anh mở cửa.

Cửa lớn mở ra. Có thể là do có quá nhiều tiếng xấu về các Hiệp sĩ, nhưng cảm giác như vực thẳm đang há miệng chứ không phải cửa mở.

Vivian cố gắng tỉnh táo lại, xóa đi những suy nghĩ vô ích của mình.

Không giống như hành lang nơi ánh sáng chiếu vào và tạo ra bầu không khí yên tĩnh, bên trong cánh cửa lại tối om.

Một chiếc bàn gọn gàng với một vài tờ giấy trên đó. Một giá sách lớn cạnh cửa sổ với ánh đèn mờ ảo. Đó là một không gian trông giống như một văn phòng.

Roger bước vào trước, theo sau là Vivian.

Ba người trong một văn phòng lớn quay đầu đồng thời. Họ đứng thẳng dậy khi thấy Roger, cử chỉ mang tính lịch sự.

Sau khi kiểm tra, ánh mắt của Roger nghiêng về phía sau. Vivian bước ra từ phía sau anh như thể cô đã đọc được gợi ý của anh.

Khóe miệng của cô, vốn đang cong lên một cách vụng về, cứng đờ như để đánh dấu rằng đây là lần đầu tiên của cô.

"Rất vui được gặp các ngài, tên tôi là Vivian Lector."

Cô nghe nói rằng có một hiệp sĩ không thân thiện, nhưng Vivian đã chào đón họ một cách dễ thương, nghĩ về ấn tượng đầu tiên của cô. Một hiệp sĩ đang đứng ở giữa tiến đến.

Vivian hơi ngạc nhiên, nhưng ngay cả khi cô chưa kịp thể hiện điều đó, anh đã mở lời với cô.

"Tiểu thư có phải là một người theo thuyết tâm linh thực sự?"

"Gì cơ? À, vâng. "

"Thật tuyệt đó. Tôi chưa bao giờ thấy một người nào trước đây. "

Người đàn ông khiến cô nhớ đến con mèo có đôi mắt nhướng lên rất phong phú. Con ngươi nâu của anh nhìn chằm chằm vào Vivian. Đôi mắt anh lấp lánh thăm dò như thể anh vừa nhìn thấy một điều gì đó kỳ thú.

Khi ánh nhìn của người đàn ông sắp trở nên chằm chặp, một bàn tay đập vào mặt anh.

“Tainy. Thật là thô lỗ. "

Roger đã ngăn cản anh ta. Tainy, một hiệp sĩ trông giống mèo, nhanh chóng cúi xuống với một nụ cười vui, tay đặt trên ngực. Đó không phải là một thái độ cao thượng mà là một cử chỉ tỏ ý lịch sự.

“Xin lỗi, tiểu thư. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người theo thuyết linh hồn, vì vậy tôi thực sự rất tò mò. ”

Anh đã khiến bầu không khí dịu lại cho Vivian. Một mặt thân thiện, mặt còn lại chắc hẳn chưa hề có sự tôn trọng dành cho cô.

“Từ bên trái là Enka, Tainy và Ben.”

Roger nói tên của từng người, Vivian đang nghe để ghi nhớ nó.

Khi chạm mắt với một hiệp sĩ đang trừng mắt với cô. Roger giới thiệu người đó là Ben.

Ben khẽ khoanh tay khi mắt họ chạm nhau.

"Tiểu thư Lector đây sao?"

Vivian đã có một linh cảm. Rằng hiệp sĩ này đã có ấn tượng xấu về cô.

"Vâng đúng vậy."

Vivian đáp lại với một nụ cười trên môi.

Ben nhìn chằm chằm vào cô với vẻ phản đối. Đó là một hành động của sự kiêu ngạo vượt ra ngoài sự thô lỗ.

"Tiểu thư có biết làm thế nào để bắt một con ma thú không?"

Ben hỏi một câu thẳng thừng. Đó là một trong những câu hỏi mà Vivian đoán được ngay trước khi cô đối mặt với họ.

"Không, tôi không."

Ben tặc lưỡi trước khi Vivian có thể trả lời xong. Từ mọi góc độ, rõ ràng là anh ta không thân thiện.

"Ben, dừng lại đi."

Bên cạnh Vivian, đôi mắt của Roger đang hướng về anh ta, và Enka thì thầm lặng lẽ.

Nhưng Ben không dừng lại.

“Tiểu thư có biết các Hiệp sĩ của chúng ta sẽ làm gì ở phương Tây không?”

"Các hiệp sĩ sẽ chiến đấu với ma thú phải không?"

Nếu ai nhìn vào tình huống này cũng sẽ thấy, có vẻ như Ben đang khó chịu sau khi nhìn thấy Vivian. Ben cau mày và Vivian đang mỉm cười. Nó giống như một ngọn giáo và tấm khiên đối mặt với nhau.

Vivian nghĩ rằng Roger sẽ can thiệp vào thời điểm này, nhưng bằng cách nào đó, anh ta cứ đứng yên quan sát.

"Nếu thuộc hạ của anh ta như vậy, không phải anh ta nên ngăn cản hắn sao?"

Thái độ của Ben bây giờ dường như đang gây ra một cuộc chiến với Vivian. Nhưng thay vì can thiệp, Roger dựa vào bàn của mình và nhìn họ.

Anh đã giúp cô rất tốt trong bữa tiệc lần trước. Kể cả khi nãy Tainy đến gần, anh phản ứng rất nhanh. Tại sao bây giờ lại không làm bất cứ điều gì?

"Chúng tôi sẽ không tới đó để chơi."

Ben nói thêm trong khi Vivian đang đấu tranh để tin vào hành động của Roger. Bây giờ, đó là một từ xúc phạm.

Đúng như dự đoán, anh ta nghi ngờ khả năng của Vivian. Thoạt nhìn hiệp sĩ dường như muốn nói, "Nếu tôi không tận mắt kiểm tra kỹ năng của cô, tôi sẽ không tin."

Đó là những gì anh chàng này muốn? Vivian thở dài thất vọng.

"Tôi có một câu hỏi."

Vivian nhìn Enka, người không có vẻ sẽ xúc phạm.

"Căn phòng này có kết nối với mặt đất không?"

"Gì?"

Enka có vẻ hơi khó hiểu. Có vẻ như anh ta không hiểu câu hỏi của Vivian chút nào.

“Ý tôi là ở đây. Có tầng hầm không? Hay nó được kết nối trực tiếp với mặt đất? ”

"Chỉ có một tầng nhỏ ở bên dưới."

Điều đó có nghĩa là bên dưới kết nối với mặt đất. Vivian mỉm cười hài lòng với câu trả lời.