Chương 15. Bàn tay cầm kiếm

Cuối cùng thì Vivian cũng có cơ hội nói chuyện.

“Hôm đó tôi đã lơ đễnh. Tên tôi là Vivian Lector. ”

Vivian đưa ra cái tên mà người đàn ông đó đã biết.

Đó là một hành động biết rằng lời giới thiệu sẽ được đáp lại.

“Tên tôi là Hewson Audney, thưa tiểu thư.”

Người đàn ông vẫn tươi cười đáp lại. Phản ứng hạnh phúc của anh hơi nặng nề. Nếu không phải vì hàng rào ngăn hai người, Hewson có thể đã hôn tay Vivian.

Đôi mắt của Vivian chú ý đến bộ đồng phục anh ta đang mặc. Chính xác là biểu tượng của các Hiệp sĩ Hoàng gia trên ngực.

"Ngài có phải là một Hiệp sĩ?"

“Vâng, tôi là Hiệp sĩ của đội Hiệp sĩ Hoàng gia. Vậy tại sao Tiểu thư lại ở đây? ”

Hewson đột nhiên im bặt khi nhìn thấy người đàn ông đằng sau Vivian. Roger có vẻ mặt hung dữ, đang khoanh tay nhìn anh ta. Anh rất vui khi gặp lại Vivian đến nỗi thậm chí không để ý thấy ai đang ở xung quanh cô.

Đôi mắt của Roger dữ tợn như thể anh muốn Hewson khuất khỏi tầm mắt. Hewson kinh hoàng trước ánh nhìn hướng vào cổ mình.

"Ngài Orpheus cũng ở đây."

"Các Hiệp sĩ Hoàng gia không bao giờ đi về hướng này."

Roger bình tĩnh nói. Không giống như khi sửa tư thế cho Vivian, anh đang nói với giọng cứng nhắc.

Vivian ngước lên nhìn anh, tự hỏi liệu có phải tâm trạng anh đang không tốt. Tuy nhiên đôi mắt của Roger chỉ nhìn chằm chằm vào Hewson. Nó giống như ánh mắt một con vật ăn thịt đang săn mồi.

"À, tôi vừa đi ngang qua, và rất vui khi gặp lại tiểu thư Vivian."

Hewson không biết anh ấy đã buồn như nào vào bữa tiệc hôm đó. Hewson biết Bá tước Lector có một cô con gái duy nhất, được sinh ra với sức mạnh tâm linh và được gửi đi du học.

Điều mà anh không biết là sự xuất hiện của Vivian.

Đó là lần đầu tiên anh gặp được mẫu người lý tưởng của mình.

Đẹp như lụa và trắng như tuyết, mắt to, mũi cao nhỏ và môi đỏ mọng. Nhân vật chính của bữa tiệc là Vivian. Lần đầu tiên trong các bữa tiệc, mọi ánh mắt nhìn về phía cô nóng như cái nóng của mùa hè, và ánh mắt nhìn chằm chằm của tất cả đàn ông đều rất dữ dội.

Hewson vừa đến gần thì loạt người ào ào như thác đổ, anh cáu hết lêи đỉиɦ đầu.

Cùng ngày đó, Vivian đã sớm rời bữa tiệc do lệnh của Hoàng đế. Hewson nhanh chóng nhớ ra ai đã đưa Vivian đi.

Cũng giống như bây giờ.

Lúc đó, Roger đã đứng bên cạnh cô và cùng cô rời khỏi sảnh tiệc.

Hewson đã có tình cảm với Vivian ngay từ cái nhìn đầu tiên, không mong muốn Roger ở bên cạnh cô như này, chặn anh mỗi khi gặp cô. Nhưng anh không thể đối đầu với Roger một cách công khai. Roger- chưa nhắc đến kỹ năng kiếm thuật của anh ta, còn là một người rất quan trọng với Hoàng đế. Anh sẽ thua bất kể thi đấu bằng kỹ năng hoặc tước vị của mình.

“Thật tuyệt vời khi thấy cả hai người cùng lúc như này. Không biết cả hai có quan hệ như thế nào? ”

Điều này có thể làm tổn thương lòng tự trọng của anh, cả bây giờ lẫn sau này, vì vậy anh đã đặt câu hỏi. Vivian ngạc nhiên trước câu hỏi của Hewson, liếc nhìn Roger với vẻ xấu hổ. Có vẻ như cô không biết phải nói gì vì không thể nói trực tiếp về chuyến đi đến miền Tây.

Roger mở miệng như thể anh đã đọc được tâm trí đang rối bời của Vivian.

"Nếu cậu đã nói xong, hãy để chúng tôi yên."

Khuôn mặt cố gượng cười của Hewson cứng đờ. Anh không mong đợi một câu trả lời thích đáng, nhưng cũng không mong bị phớt lờ như thế này.

Khi lòng tự tôn mà anh ta che giấu bị bóp chết, khóe miệng anh run lên.

"Thưa tiểu thư, cô đang học kiếm thuật sao?"

Đôi mắt của Hewson nhanh chóng chuyển sang Vivian.

"Gì? À, đúng vậy. ”

Anh nhìn trang phục của Vivian và một thanh kiếm gỗ trên tay cô và nhanh chóng nắm bắt tình hình.

Ngay sau đó, Hewson mỉm cười dịu dàng.

“Học kiếm thuật từ các Hiệp sĩ Hoàng gia sẽ phù hợp hơn là từ các Hiệp sĩ của Eckhart.”

Đó rõ ràng là một sự mỉa mai. Tại sao một tiểu thư lại học kiếm thuật từ một nhóm hiệp sĩ toàn những người có xuất thân nghèo khó, chứ không phải từ các Hiệp sĩ Hoàng gia, những người xuất thân từ những giới thượng lưu dưỡng kiêu hãnh và bảo vệ công lý?

Ngay cả Vivian cũng không thể lường trước được những suy nghĩ bên trong của Roger.

Cô nghe thấy một nụ cười tự mãn bên cạnh. Bầu không khí lạnh đi như thể nhiệt độ đột ngột giảm xuống cùng một lúc.

Vivian bằng cách nào đó sợ hãi khi nhìn Roger. Có thể dễ dàng nhận ra rằng bên trong của Roger đã trở nên gớm ghiếc chỉ bằng cách nhìn vào khuôn mặt vô cảm của anh.

"Ngay bây giờ."

Giọng nói của Roger đã hoàn toàn thay đổi như thể anh bò từ dưới lòng đất lên.

"Cậu đang khuyên nhủ trước mặt ai vâỵ?"

Ngay khi bóng tối hiện lên khuôn mặt cùng giọng nói của anh, Vivian chợt nhớ đến danh tiếng con chó điên.

Một tình huống gay cấn xuất hiện.

Khuôn mặt của Roger có vẻ thờ ơ, nhưng điều đó còn đáng sợ hơn. Nhìn mọi người bằng ánh mắt lạnh lùng còn khủng khϊếp hơn là quát mắng họ.

Có vẻ như Vivian không phải là người duy nhất tỏ ra bối rối. Hewson cũng đơ người và không nói gì.

"Tại sao anh ấy lại lao vào tấn công khi thậm chí không thể rút lại được ..."

Vivian không thể hiểu được sự dũng cảm của Hewson, nhưng cô đã không thể hiện điều đó ra ngoài.

Vivian mỉm cười mở miệng để sắp xếp lại mọi thứ trước khi sự việc đi quá xa.

“Sự hướng dẫn của các Hiệp sĩ Eckhart cũng rất xuất sắc.”

Giọng nói nhẹ nhàng của Vivian làm giảm bớt bầu không khí nghiêm trọng một chút. Chỉ sau đó, Hewson mới thả lỏng và nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt khó hiểu.

“Vì vậy, tôi không nghĩ đó là điều ngài cần lo lắng.”

Vivian nói thêm, kìm nén sự bực tức đang dâng trào của mình. Cô nói một cách lịch sự nhưng ý nghĩa của nó là, "Đó không phải là việc của anh, vì vậy nếu đã chào hỏi xong xin hãy rời đi." Nó là như vậy. Nếu anh ấy thậm chí không hiểu điều này, cô không còn tự tin để đưa anh ấy thoát khỏi tình huống này nữa.

“Ồ, tôi hiểu rồi. Tôi đã cao ngạo. "

Anh có vẻ là người khôn ngoan.

Ngay khi anh lùi lại, Vivian đã mỉm cười với anh. Hewson không thể phản ứng với nụ cười rạng rỡ của cô. Đó là vì đôi mắt của Roger đang nhìn thẳng vào anh từ phía sau cô.

Cảm giác khó chịu này là gì? Như thể mũi kiếm đang chạm vào gáy anh.

Hewson rời khỏi nơi đó nhanh chóng hơn.

Vivian lặng lẽ thở dài một cách nhẹ nhõm. Đầu ngón tay của cô đột nhiên bị chạm vào.

"Hãy để tôi xem bàn tay của tiểu thư."

"Vâng?"

Anh ta yêu cầu giúp đỡ Vivian. Bản chất đáng sợ khi đối đầu với Hewson bị xóa sạch. Phong thái anh nhã nhặn như không có chuyện gì xảy ra.

Vivian bàng hoàng đưa tay về phía anh. Vivian rên lên yếu ớt khi ngón tay anh xoa vào giữa lòng bàn tay cô.

Mặc dù đó là âm thanh rất nhỏ, Roger vẫn nhận ra và cau mày.

"Có đau lắm không?"

"Thực ra tôi có thể chịu được."

"Bàn tay này sẽ trở nên tồi tệ hơn vào ngày mai", anh thì thầm như thể lo lắng cho cô.

Vivian đã biết trước điều này. Cô đã vung một thanh kiếm gỗ cả nghìn lần, nên chắc chắn bàn tay sẽ bị phồng rộp.

“Hãy bôi một ít thuốc mỡ vào,”

Roger nói nhẹ nhàng và bắt đầu tiến những bước dài. Vivian theo sau anh để từ chối, nhưng bước của anh quá nhanh để bắt kịp.

Cuối cùng Vivian đi vào cung điện cũ Eckhart. Vừa mở cửa ở cuối hành lang, anh đã chỉ tay dẫn cô về phía ghế sô pha.

Anh tìm thuốc mỡ và ngồi cạnh Vivian một cách nhanh chóng, mở nắp hộp thuốc mỡ và yêu cầu cô.

"Tay."

"….. Vâng?"

"Đưa tay của tiểu thư ra đây."

"Tôi sẽ bôi thuốc vào."

Vivian cố gắng lấy hộp thuốc mỡ khỏi tay anh, nhưng anh tránh được. Vivian nhìn anh với đôi mắt tròn xoe. Roger tiếp tục nói với khuôn mặt trơ trẽn.

"Tôi sẽ làm điều đó cho cô."

Ít nhất cô có thể từ chối nếu anh là một người thoải mái và gần gũi. Tuy nhiên, không dễ dàng để từ chối một người khó gần như anh.

Vivian ngượng ngùng mỉm cười, nhưng anh cũng không dễ dàng lùi bước. Họ nhìn chằm chằm nhau một lúc nhưng chính cô lại là người hạ đuôi xuống trước. Cô bỏ cuộc vì cô biết rõ người đàn ông này kiên trì đến mức nào.

"…… Được rồi."

Roger nắm lấy cổ tay Vivian và miệng cô thốt ra cùng lúc.

"Ngài có chăm sóc những người khác như này không?"

Dựa trên những tin đồn, điều này có lẽ chưa bao giờ xảy ra trước đây. Cô nghe nói người đàn ông này có tính cách nhạy cảm và khó đối phó, trừ khi đó là Bệ hạ.

Nhưng đối với Vivian, mọi thứ về anh đều không thể ngờ tới.

Ở trước mặt cô, anh dịu dàng đến mức khó thấy được như nào là một con chó điên, anh đối với việc gì cũng vậy. Hành động bôi thuốc mỡ cho cô không phù hợp với hình tượng kinh khủng đó.

Roger nhếch mép cười, lấy rất nhiều thuốc mỡ màu trắng và bôi vào lòng bàn tay của Vivian. Anh phản ứng như thể đã nghe thấy một điều gì đó buồn cười.

"Không đời nào."

“…… ..”

Anh trả lời rất thẳng thắn nhưng một cách xấu tính.

"Người đang ngồi trước mặt tôi là ai vậy?"

Những lời nói ở đầu lưỡi nhưng cô kiên nhẫn không thốt ra. Không hiểu sao cô không thể hỏi. Nếu cô hỏi câu hỏi này, khả năng cao cô sẽ liên tiếp bật ra những câu hỏi về giấc mơ.

Mối quan hệ của họ vẫn chưa đủ gần gũi để công khai nói về chuyện này. Cô thậm chí không chắc liệu anh có trải qua cùng một giấc mơ với cô hay không. Liên quan đến quan hệ tìиɧ ɖu͙©, cô cần phải chắc chắn trước khi nói ra bất kì điều gì.

Nếu anh không phải là người trong giấc mơ, đó sẽ là nỗi ô nhục vào sự tự tôn của cô.

"·····"

Vivian băn khoăn không biết phải nói gì với anh, bối rối trước những cái chạm đang cọ vào lòng bàn tay cô. Bàn tay anh đè xuống lòng bàn tay tê dại không thương tiếc.

"Tiểu thư sẽ có một khoảng thời gian khó khăn vào ngày mai."

"A, đau quá, đợi đã!"

Roger hướng mắt nhìn vào gương mặt cô. Môi của Vivian tự động rêи ɾỉ vì lực khá mạnh. Thật xấu hổ. Nó nằm ngoài tầm kiểm soát và nằm ngoài ý muốn của cô.

"Có đau lắm không?"

Vivian đỏ mắt, và trước khi anh kịp nhận ra, cô đã đấm vào tay anh.

"Tôi không đùa. Nó rất đau."