Đêm Mất Hồn Của Tổng Giám Đốc

9/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện Đêm Mất Hồn Của Tổng Giám Đốc của tác giả Đêm Mất Hồn Của Tổng Giám Đốc xoay quanh nhân vật nam chính cùng với mối hận thù sâu nặng của anh với cô. Chỉ cần anh cầm đàn guita th …
Xem Thêm

“Anh ấy… là người yêu cũ của em.”

Bạn gái muốn cùng người yêu cũ tro tàn lại cháy, Nghiêm Tiêu không hề tức giận. Anh không chỉ có một người phụ nữ là Uyển Ny, cũng không đặc biệt quan tâm cô, dù cô có thêm mấy người đàn ông cũng chả quan trọng.

“Vậy thì càng nên làm theo lời tôi, không phải sao?” Ánh mắt lợi hại của anh bắn về phía Thanh Nhu.

Dường như cô rất tốt. Xem ra đêm hôm đó không ảnh hưởng bao nhiêu tới cô. Còn anh thì ngược lại, cứ không ngừng nhớ tới cô.

Thật là buồn cười!

“Nghiêm Tiêu, em…” Đổng Uyển Ny muốn nói cho anh biết, cô ta vẫn yêu anh!

Nghiêm Tiêu vung tay lên, chặn lời của cô: “Bọn họ vẫn đang chờ chúng ta. Làm theo lời tôi, trao đổi người tình đi.” Anh trước sau chỉ muốn làm Thanh Nhu khó chịu.

Đổng Uyển Ny dẫn Nghiêm Tiêu đi tới bàn Tân Khắc Lực. Cô ta ngồi bên cạnh Tân Khắc Lực. Tân Khắc Lực lo lắng nhìn Thanh Nhu, cố gắng muốn giữ khoảng cách với Đổng Uyển Ny. Tuy nhiên vừa nghĩ tới phải dựa vào Đổng Uyển Ny mới quen biết được Nghiêm Tiêu, hắn đành phải ngồi im.

“Chào anh Nghiêm.” Tân Khắc Lực giống như đang bái tế tượng phật trong chùa, hết sức kính cẩn.

Nghiêm Tiêu ngồi xuống, tay Thanh Nhu không nhịn được xoắn chặt váy.

“Uyển Ny nói anh là chỗ quen biết cũ cho nên chúng tôi lại đây.” Anh thu lại vẻ lạnh lẽo, cố ra dáng hiền hòa. “Sẽ không quấy rầy hai người chứ?”

“Dĩ nhiên không! Đây là vinh hạnh của tôi.” Tân Khắc Lực vội vàng nói: “Hôm nay tận mắt nhìn thấy anh Nghiêm, quả so với trên báo còn hoàn hảo hơn.”

Thanh Nhu trầm mặc không nói, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi. Nhất định Nghiêm Tiêu đến là vì cô.

Tại sao anh còn xuất hiện?

Cô trăm phương ngàn kế tránh anh, không nghĩ tới vẫn đυ.ng phải, hơn nữa anh còn cố ý ngồi bên cạnh cô.

Đài Bắc nhỏ như vậy sao?

“Người ngoài chỉ biết một mà không biết hai, vì chút tin tức mà đồn ầm cả lên. Trên thực tế, sống chung với Tiêu rất tốt.” Giọng điệu của Đổng Uyển Ny cho thấy quan hệ giữa cô và Nghiêm Tiêu không thường.

“Đúng vậy. Mà hơn cả là thành tích anh Nghiêm đạt được trên thương trường quả thực khiến người người kính nể.” Ở phương diện này, Tân Khắc Lực vô cùng bội phục.

Không có ý tốt liếc Thanh Nhu một cái, Đổng Uyển Ny nói sang chuyện khác: “Khắc Lực, bạn gái anh rất trầm tính.”

Bề ngoài xinh đẹp, cơ thể mảnh mai chỉ cần đẩy một cái là đổ.

“Nhưng một khi người trầm tính bộc phát thì tính tình hung ác còn hơn cả người bình thường ấy chứ. Cô thấy tôi nói đúng không, thưa cô?” Ngày đó cô tát anh tới vài cái.

Thanh Nhu âm thầm trợn mắt nhìn Nghiêm Tiêu một cái. Anh quả nhiên không có ý tốt!

“Nhu Nhu chẳng bao giờ giận dữ, cô ấy rất dịu dàng.” Tân Khắc Lực thay Thanh Nhu biện hộ.

“Không giống người mà tôi biết lắm.” Cô chẳng dám nói lời nào. Sợ bạn trai cô sẽ phát hiện cái gì sao? “Cô này, cô xinh đẹp như vậy thì nhất định có rất nhiều người theo đuổi nhỉ? Theo đuổi cô chắc khó lắm đúng không?” Nghiêm Tiêu lại đem đề tài đẩy về trên người Thanh Nhu.

“Đúng vậy! Nhưng thật may mắn, cuối cùng Nhu Nhu vẫn chọn tôi. Tính cô ấy thiện lương đơn thuần, rất khéo hiểu lòng người, là một cô gái tốt hiếm có.”

“Loại phụ nữ ấy không còn nhiều.” Đổng Uyển Ny xì mũi coi thường.

“Anh Tân hiểu rõ cô ấy nhỉ?” Nghiêm Tiêu trực tiếp hỏi rõ: “Thứ cho tôi mạo muội hỏi, quan hệ của hai người chắc rất thân mật?” Trong mắt anh lóe lên sự đùa giỡn.

Nếu Tân Khắc Lực biết cô không còn tấm thân xử nữ và chính anh là người cướp đi sự trong trắng của cô thì sẽ phản ứng thế nào?

Nháy mắt, sắc mặt Thanh Nhu trở nên trắng bệch, tay đặt trên đùi khẽ run. Tất cả phản ứng đó đều rơi hết vào trong mắt Nghiêm Tiêu.

Nhìn cô cấu bắp đùi của mình, Nghiêm Tiêu hơi tức giận. Anh lặng lẽ cầm tay cô, cô giãy giụa. Anh lập tức sử dụng ánh mắt cảnh cáo cô, nếu như không hi vọng người yêu của cô biết chuyện thì liền ngoan ngoãn chớ lộn xộn.

“Chúng tôi… còn chưa.” Tân Khắc Lực lúng túng nói, dĩ nhiên không biết anh và Thanh Nhu đang đánh trận dưới mặt bàn. “Tôi rất quý trọng cô ấy.”

Thanh Nhu không nhịn được lệ nóng tràn mi.

“Thật đáng hâm mộ! Cô Quan, thật hâm mộ cô có thể có được tấm chân tình của Khắc Lực.” Trong lòng Đổng Uyển Ny rất tức giận. Trước kia khi cô ta và Khắc Lực còn hẹn hò, phần lớn thời gian đều tiêu tốn ở trên giường, muốn rời nhau ăn bữa cơm cũng không nỡ. Hiện giờ nhớ lại khoảng thời gian đó cô ta vẫn thấy mê hồn.

Nhìn nước mắt Thanh Nhu chảy dài, trong lòng Nghiêm Tiêu hừ lạnh một tiếng. Tay anh vươn vào trong đùi cô, cô lập tức mở to mắt, cắn chặt môi dưới.

Cảm giác khó chịu dâng lên!

“Anh Nghiêm, chúng ta có cơ hội hợp tác trên thương trường không?” Tân Khắc Lực thận trọng hỏi.

Nghiêm Tiêu không chút hoang mang trả lời: “Không có gì là không thể. Chỉ cần nói chuyện hợp ý thì có thể thử “hợp tác trên nhiều phương diện” khác!” Anh ngạo nghễ đáp.

Người đàn ông này hư đến tận xương rồi!

Ánh đèn nhà hàng mờ mờ ảo ảo, may là bốn người bọn họ ngồi ở trong góc. Thanh Nhu không dám kêu ra tiếng, cũng không dám phản kháng quá độ, chỉ sợ những người khác chú ý. Mà Nghiêm Tiêu lại ỷ vào điểm này, không chút kiêng kỵ với cô, cứ ung dung “tôi cần tôi cứ lấy”.

Lúc này sắc mặt Tân Khắc Lực cũng có chút là lạ. Nguyên nhân là bởi chân Uyển Ny không ngừng vuốt ve hắn. Gần năm năm nay, hắn trải qua cuộc sống giống như hòa thượng, không gái không sắc, tình nguyện chờ đợi Thanh Nhu. Nhưng Đổng Uyển Ny khıêυ khí©h hắn, hắn chỉ cảm thấy đại não rung lên, huyết mạch sôi trào!

Tân Khắc Lực đột nhiên đứng dậy chạy trối chết, chỉ bỏ lại câu: “Tôi đi lấy thêm món ăn!”

“Tôi cũng vậy, chúng ta cùng đi.” Đổng Uyển Ny cũng đứng lên.

Hai người kia vừa đi, Thanh Nhu lập tức kéo tay Nghiêm Tiêu ra, xấu hổ không chịu nổi, hét nhỏ: “Anh làm gì vậy?!”

“Thật thú vị! Ở chỗ này em cũng có phản ứng.” Anh cố ý giễu cợt cô: “Vừa rồi nếu em phản kháng làm động tác của tôi mạnh hơn chút nữa, e rằng Tân Khắc Lực sẽ sinh nghi.”

Anh muốn thế nào mới bằng lòng bỏ qua cho cô?

“Đồ hèn hạ!” Cô vung tay lên.

“Em đã nói câu đó với tôi nhiều lần rồi.” Anh bắt được tay của cô. “Em không còn cơ hội đánh tôi đâu! Xem lại mình đi!” Anh nắm chặt bàn tay cô.

Cô như bị chạm điện, vội rút tay trở về.

“Đây mới thật sự là em! Có thể do Tân Khắc Lực quá mức quý trọng em nên không biết chứ em chẳng phải loại người trong sáng gì. Em thích đàn ông ôm em, vuốt ve em! Trên người em, chỗ nào mẫn cảm nhất, chỗ nào khiến em thoải mái nhất, tôi đều rõ!” Anh không quan tâm cô có nghĩ anh hạ lưu hay không. Dù gì cô đã sớm hận anh thấu xương, không phải sao?

“Anh nói bậy!” Cô yếu ớt phản bác.

“Đừng giấu giếm trước mặt tôi! Tân Khắc Lực không hiểu em nhưng tôi hiểu em.” Anh nhàn nhã nếm vị café, vẫn là mùi vị đắng chát.

Cô kháng cự khiến anh muốn điên cuồng cười to. Buồn cười cỡ nào! Anh cảm giác mình sắp hít thở không thông. Giống như năm đó khi nhìn thấy bộ mặt thật của cô, anh kích động dường như sắp khóc.

Anh đã sớm nói với mình, sẽ không để bản thân trở nên ngu xuẩn như vậy nữa!

“Tôi không muốn! Tốt nhất là anh nên cách xa tôi một chút!” Nếu như có thể, cô muốn cầm ly trà trên bàn hắt lên mặt anh.

“Cách em xa một chút? Không thể nào! Bởi vì tôi sẽ như ma quỷ, từng giây từng phút xuất hiện bên cạnh em!”

“Rốt cuộc anh muốn thế nào?!” Cô đề cao âm lượng.

“Tôi muốn em yêu tôi, hoàn toàn yêu tôi, để cho tôi đùa bỡn!” Ngón trỏ của anh xẹt ngang qua môi cô. Sẽ có một ngày anh làm cô phải chính miệng nói ra, cô không thể không có anh!

Người đàn ông này thật kinh khủng!

“Đừng hoang tưởng! Tôi là người yêu của Khắc Lực!” Cô nói lời trái với lương tâm.

Khuôn mặt đẹp trai của anh tối lại, rất không vui.

Thêm Bình Luận