“Tôi thấy sản phẩm của công ty Tân Nguyên chỉ là hư danh. Trên thực tế, chất lượng vẫn không cải thiện, chỉ muốn lừa gạt đại chúng!” Xem ra trước khi đến, nhà máy A đã có sự chuẩn bị.
“Anh có gì muốn nói không?” Nghiêm Tiêu tốt bụng cho Tân Khắc Lực cơ hội giải thích.
Tân Khắc Lực tựa như một
học sinh tiểu học bị bắt nạt, hốt hoảng tìm tư liệu.
“Không có gì để phản bác sao?” Nghiêm Tiêu nở nụ cười lạnh, bảo với thư ký bên cạnh:
“Ghi nhớ điểm này, lát nữa bàn lại.”
“Anh Nghiêm, tôi cũng có ý kiến.” Quản lý công ty B mở lời: “Trên thị trường, sức tiêu thụ sản phẩm của công ty Tân Nguyên bình thường, không nổi trội. Tập đoàn Nghiêm thị không cần thiết phải nói bất kỳ kế hoạch hợp tác nào với công ty này.”
Trưởng phòng công ty C tiếp lời: “Hơn nữa giá cổ phiếu của công ty Tân Nguyên đã rớt đến mức thấp nhất. Tôi nghi ngờ anh ta tới đây nói chuyện hợp tác là muốn lợi dụng tập đoàn Nghiêm thị để giúp công ty Tân Nguyên cải tử hoàn sinh!”
“Thật quá đáng!” Thanh Nhu không nhịn được đứng bật dậy hét to.
“Đây chính là tình huống thường xuất hiện trên thương trường. Nếu như các vị chịu không được thì chỉ còn nước phá sản.” Lời Nghiêm Tiêu nói là sự thật: “Tân Khắc Lực, sao anh không nói một tiếng nào vậy? Để một người phụ nữ phải nói chuyện giúp anh, anh có còn là đàn ông không?”
“Tôi… tôi… tôi hiểu rõ rồi, tổng giám đốc Nghiêm.” Vì tranh thủ cơ hội hợp tác lần này, Tân Khắc Lực gắng im hơi lặng tiếng.
“Khắc Lực!” Thanh Nhu không đành lòng, biết rõ hắn bị uất ức nhưng lại phải chịu đựng.
“Đừng nói nữa, Nhu Nhu.” Sắc mặt hắn đỏ bừng.
“Cô ấy can đảm hơn anh rất nhiều.” Nghiêm Tiêu thờ ơ lạnh nhạt.
“Là anh cố tình gây sự!” Thanh Nhu thống hận trừng anh, mọi người không khỏi thở dốc vì kinh ngạc.
“Ha! Vậy sao?” Thấy cô bảo vệ Tân Khắc Lực như thế, anh hết sức căm tức. Về sau cô sẽ phải trả giá lớn cho chuyện này. “Anh Tân, tôi muốn xem giấy đăng ký sản phẩm độc quyền của anh.”
“Có! Có! Có!” Tân Khắc Lực đảo đống tài liệu.
“Giấy đăng ký sản phẩm độc quyền đâu?” Nghiêm Tiêu làm bộ dù bận vẫn ung dung, ánh mắt sắc bén quét qua Tân Khắc Lực.
“Tổng giám đốc Nghiêm, tôi… quên mang.” Tân Khắc Lực ấp a ấp úng.
Nghiêm Tiêu đứng lên, kết luận: “Như vậy tôi nghĩ chúng ta không có hi vọng hợp tác. Các công ty khác lần sau chúng tôi sẽ mở hội nghị lại.” Đút tay vào túi quần, anh lạnh lùng quay đầu đi.
Điều này không thể nghi ngờ là án tử hình đối với Tân Khắc Lực. Hắn vùi mặt vào lòng bàn tay, khuôn mặt như đưa đám.
“Khắc Lực, đừng tuyệt vọng. Nghiêm Tiêu không hợp tác với chúng ta, chúng ta có thể tìm công ty khác!” Thanh Nhu khuyên anh.
“Thật vất vả mới có được cơ hội hợp tác lần này, nhưng mà hiện tại lại tan tành hết!” Trong lòng Tân Khắc Lực oán giận Thanh Nhu.
“Đều do em hại anh!” Tất cả đều là lỗi của cô.
“Bây giờ nói những điều đó thì có ích gì, đã trễ rồi!” Tân Khắc Lực oán trời trách đất. Nhất định công ty hắn sẽ phá sản, tất cả đều xong rồi!
“Nhưng khi đó em thật sự không nhịn được, toàn bộ mọi người đều coi thường anh!” Cô đương nhiên muốn nói giúp hắn.
“Anh có thể nhịn! Anh quen rồi!” Đều do cô làm hại! Tân Khắc Lực ích kỷ nghĩ.
“Anh có thể vì một tờ hợp đồng mà câm nín, chịu đựng người ta hạ thấp nhân cách của anh sao?” Thì ra hắn muốn cứu công ty đến vậy?
“Hợp đồng ấy có thể cứu vãn tất cả mọi thứ của anh, em không hiểu đâu!” Tân Khắc Lực đề cao âm lượng.
Tất cả mọi thứ của hắn? Thế cô là gì?
Đây là lần đầu tiên hắn hung dữ với cô như vậy, cũng là lần đầu tiên cô thấy hắn ích kỷ!
Dường như chỉ cần có thể khiến công ty sống lại, ai hay cái gì hắn cũng có thể hy sinh, bao gồm cả cô!
Mất đi công ty là một đả kích lớn khiến hắn lộ nguyên hình, cũng để cô tận mắt thấy một mặt xấu xí của hắn!
“Nói cho em biết, phải làm thế nào mới có thể cứu vãn công ty của anh? Không có biện pháp khác sao?” Cô không tin, hỏi lại.
“Chỉ có tập đoàn Nghiêm thị mới có thể cứu anh, những công ty khác không giúp đỡ gì được.”
Cuối cùng vẫn phải nhờ Nghiêm Tiêu giúp đỡ!
Trong lòng Thanh Nhu khổ sở.
“Nhu Nhu, em có thể giúp anh không?” Anh giống như con chó nhỏ vẫy đuôi cầu xin chủ.
Yêu cầu này của hắn chẳng khác gì đẩy cô vào hố lửa!
Cô cảm thấy nản lòng thoái chí, nhưng họa do cô gây ra, cô phải chịu trách nhiệm.
“Để em thử xem sao.” Nhìn bộ dáng hắn ăn nói khép nép, cô không có cảm giác đau lòng, chỉ cảm thấy tội nghiệp cho hắn.
“Nhu Nhu, cảm ơn em! Xin lỗi, vừa rồi anh quá kích động, anh không nên hung dữ với em như vậy… Em không giận anh chứ?” Hắn lập tức thay đổi thái độ 180°.
Dù sao Thanh Nhu cũng là cứu tinh của hắn!
Đan hai tay vào nhau, Thanh Nhu kiềm chế tâm tình, không thèm để ý mọi thứ mới có dũng khí đi tìm Nghiêm Tiêu. Ngồi trên ghế salon bên ngoài phòng làm việc của tổng giám đốc, nhìn cánh cửa gỗ lạnh băng trước mắt, cô bỗng muốn lùi bước.
Thư ký đã đi vào thông báo rồi. Cô hiểu, sau khi mình bước qua cánh cửa kia, cô cùng Nghiêm Tiêu sẽ mãi mãi dây dưa không rõ.
Anh sẽ đối xử với cô như thế nào đây?
Điều duy nhất cô có thể xác định chính là anh sắp lấy việc trả thù cô làm vui!
Cô rất sợ anh! Anh không phải là người cô nên đến gần. Trên người anh luôn chứa hơi thở lạnh như băng. Từ khi gặp lại anh trong Pub, anh đã không còn là anh ngày xưa trong trí nhớ của cô nữa.
Cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày anh lại xuất hiện trước mặt mình, còn chỉ trích cô đùa bỡn tình cảm của anh.
Nhưng cô vô tội!
Chuyện khi đó đã sớm nhạt phai. Sau khi vào đại học, bố ngã bệnh, tình huống nguy cấp. Lúc đó cô gặp Tân Khắc Lực, hắn không toan tính liền đưa tay giúp đỡ cô.
Quen biết lâu ngày, hai người thuận theo tự nhiên trở thành một đôi.
Cho tới bây giờ, khi đề cập đến vấn đề kết hôn, cô vẫn cảm giác có chút không thực. Cô có thể lừa gạt người khác, nhưng không cách nào dối gạt chính mình, cô không yêu Tân Khắc Lực.
Thở dài một hơi, cô ngẩng đầu nhìn cánh cửa kia.
Thư ký đã vào một lúc rồi mà vẫn chưa trở ra.
Rốt cuộc, thư ký cũng yểu điệu bước ra ngoài.
“Cô Quan, tổng giám đốc nói cô không hẹn trước, không rảnh gặp cô.” Tổng giám đốc từ chối phụ nữ không thương tiếc, người làm thư ký như cô ta đã sớm quen rồi.
“Nhưng tôi có chuyện quan trọng muốn tìm anh ta!” Anh không muốn gặp cô!
“Rất xin lỗi, tổng giám đốc đã quyết.” Thư ký lạnh lùng liếc cô một cái. “Cô muốn gặp tổng giám đốc thì phải hẹn trước.”
Thanh Nhu như bị tát cho một cái, cảm giác tự tôn bị chà đạp và bản thân bị Nghiêm Tiêu giẫm dưới lòng bàn chân.
Cô rất muốn quay đầu đi, nhưng cô sẽ không trúng kế của anh!
“Làm phiền cô giúp tôi thông báo lần nữa.”
“Tổng giám đốc không thích người khác quấy rầy. Anh ấy không muốn gặp cô, cô nên đi đi!” Thư ký quả quyết từ chối.
“Tôi sẽ không làm mất nhiều thời gian của anh ta!”
“Cô muốn gặp tổng giám đốc đến điên rồi sao? Cô trở về đi, tôi sẽ không thông báo nữa đâu!” Thư ký lạnh lùng nói. Cô ta ghét loại phụ nữ không hiểu chuyện.
“Cô không nói thì tôi tự vào!” Không đợi thư ký phản ứng, Thanh Nhu xông về phía cánh cửa kia.
“Cô kia! Cô kia!” Thư ký đi giày cao gót nên tất nhiên không đuổi kịp Thanh Nhu, cô đã xông vào phòng làm việc của tổng giám đốc. Tiếng ồn ào khiến Nghiêm Tiêu đang phê duyệt văn kiện ngẩng đầu lên, thấy đó là Thanh Nhu lại cúi đầu tiếp tục xử lý công sự.
Anh bận là thật, không muốn gặp cô cũng là thật.
“Thư ký Hoàng, không phải tôi đã nói tôi không muốn gặp ai hết sao?”