Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đêm Kia Là Ai Mê Hoặc

Chương 33: Trở lại với tôi, đem theo con nữa

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lai Phỉ Kiều mệt mỏi trở về phòng. Ánh mắt cô thờ thẫn bao trọn cả lối đi của hành lang dài đằng đẵng

Cũng không nghĩ một ngày lại trở về nơi này...Cô nhếch môi

" Hiện tại không có nhiều phòng, em tạm thời ở phòng tôi đi"

Lai Phỉ Kiều giật mình, quả nhiên Lục Vân Tiêu vẫn luôn muốn bám theo cô

" Vì sao không thể ở phòng cũ?" Lai Phỉ Kiều bất mãn

" Tôi nói em ở phòng tôi thì ở phòng tôi, nhiều lời như vậy làm gì?"

Chính là bản thân hiện tại không biết đối chọi thế nào với người này, cô chọn cách im lặng

" Phỉ Kiều, nếu trước đây em ngoãn ở cạnh tôi, vậy thì căn phòng cũ kia cũng sẽ không bị niêm phong"

Hắn ôm lấy bờ vai gầy của cô, ở bên tai cô mà thủ thỉ

Mùi hương mà hắn thương nhớ đến phát điên trong bảy năm, hiện tại lại là một loại chấn an

Bảy năm tưởng đã trôi đi một kiếp người, vậy mà mùi hương của cô tựa như bủa vây lấy hắn ngay cả khi cô không trong vòng tay hắn, bao lấy cả tòa thành cô đơn này

Chẳng phải hắn tham luyến muốn chiếm giữ cô, chỉ là hắn ích kỷ đối với người khác

" Buông tôi ra"

" Một lát" Hắn vuốt ve eo cô, sống mũi dọc theo cần cổ trắng nõn hít ngửi. Du͙© vọиɠ đối với cô chính là một ngọn lửa, có thể bị nước lạnh dập tắt cũng có thể mãnh liệt như loài lang sói

Chính là cô khơi gợi du͙© vọиɠ nguyên thủy nhất trong hắn, cũng chỉ có cô

Một mình cô...

" Vân Tiêu..." Lai Phỉ Kiều bất lực

" Phỉ Kiều, sao lại tàn nhẫn bỏ tôi lâu như vậy? Rõ ràng chúng ta đã có thể là một gia đình với con của chúng ta, tại sao vẫn bỏ trốn?"

Lai Phỉ Kiều im lặng như tờ. Liệu rằng anh có biết hôn thê của anh đã nói với cô những gì? Liệu rằng anh có biết cô cũng đã từng rơi và bẫy tình của anh?

Có vô vàn câu hỏi...Hiện tại...đều nghẹn ứ tại cổ họng

" Buông ra" Cô lạnh lùng gạt tay anh, bước tiếp trên hành lang dài

Cái người cô từng có chút ỷ lại, từng vì người đó mà biến thành con người yếu đuối hiện tại không còn

...

Lục Vân Tiêu nhốt mình trong thư phòng. Không khí tuyệt nhiên vì sự trầm mặc của hắn mà tựa như đã đóng băng

Hắn cứ nghĩ mãi về một tương lai. Lai Phỉ Kiều thăng trầm như mây trên trời, nắm bắt tâm trạng của cô giống như tìm cách cưỡi rồng, khó đoán đến không nhìn ra nổi ánh mắt cô có xao động hay không

Từ bao giờ hắn coi Lai Phỉ Kiều thành đứa trẻ buồn vui đều viết lên mặt vậy chứ? Tại sao lại quên cô là con A chủ bài của R.S rồi?

Hắn cười lớn một tiếng. Đến bản thân hắn còn ngốc như vậy, đem Lai Phỉ Kiều trở thành đứa trẻ bao bọc trong lòng, thật sự sai lầm

Hắn ngồi suy nghĩ một lúc lại ngửi thấy mùi thức ăn, là ai ở trong nhằn hắn tùy tiện?

...

Lai Phỉ Kiều dưới bếp làm vài món. Cô không biết nên làm gì trong nơi này. Rõ ràng cô cũng chưa có gì trong bụng một khoảng thời gian dài rồi

Nhìn thấy bộ dáng của Lục Vân Tiêu vẫn còn mang trên người bộ tây âu cứng ngắc, cô tất nhiên không kìm được mà nhắc anh đi thay ra một bộ dễ chịu hơn

Thoáng nhìn thấy sau khi cô nhắc anh xong là một nụ cười mãn nguyện, là một khuôn mặt hớn hở. Lai Phỉ Kiều trầm ngâm nhìn anh trong giây lát, cảm giác vô cùng mông lung

Đến cùng tâm trạng anh vui hay buồn, cô không nhìn thấu nổi dù chỉ là một khắc

Một lát sau anh đi xuống, nhìn cô sửa soạn thức ăn bày biện vô cùng ngon mắt bản thân đã không kìm lòng được mà ôm lấy cô

" Bảo bối, quả thực hôm nay tôi sẽ rất no"

Lai Phỉ Kiều tâm không động, tiếp tục chuyên chú bê nốt thức ăn ra

" Hôm nay có chừng này, coi như là rủ anh ăn cùng"

" Được được" Lục Vân Tiêu háo hức ngồi xuống

Mùi thức ăn thơm phức, Lục Vân Tiêu cảm tưởng hôm nay muốn nuốt hết chỗ hức ăn đó vào bụng. Có điều anh thắc mắc đúng một câu, làm sao cô lại tự biết nấu ăn rồi"

" Phỉ Kiều, em có học qua nấu ăn sao?"

" Phải, tay nghề tôi không cao như đầu bếp 5* Michellin của anh cho nên nếu muốn anh có thể không ăn"

" Không cần, chỉ là...anh thắc mắc người dayjk nấu ăn cho em...là nam hay nữ?"

" Vậy nếu là nam thì sao?"

" Quả thực tôi sẽ ghen" Lục Vân Tiêu khồng cần suy nghĩ mà trả lời

Lai Phỉ Kiều lườm anh một cái sắc bén

" Nhưng đồ ăn của em anh sẽ không chừa một miếng mà ăn hết"

" Phỉ Kiều" Anh gọi cô

" Chuyện gì?"

" Chúng ta sẽ kết hôn, em trở về với tôi cùng con được không?"
« Chương TrướcChương Tiếp »