Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đêm Kia Là Ai Mê Hoặc

Chương 31: Tái ngộ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hai đứa trẻ chơi hăng say, Tạ Thiên trầm tính kiên nhẫn cùng cô em gái tiểu Lưu Ly. Cô bé xinh xắn đang cố gắng xây một lâu đài cát, nghịch bẩn cả chiếc váy công chúa, có đôi khi cũng bôi bẩn cả vào sơ mi của Tạ Thiên. Nhưng mà tiểu Lưu Ly ngây thơ vẫn cười tươi như vậy, không có gì khiến người khác phải giận

Lai Phỉ Kiều bê khay trà ra, Tống Sơ Tuyết ngồi trông tiểu Lưu Ly, thi thoảng nhắc con bé rất nhẹ nhàng. Tạ Thủy cũng đứng đó, bóp vai cho Sơ Tuyết một cách cưng chiều, cũng đôi khi mỉm cười với cô ấy rất yêu thương

Cô nhìn rồi trầm tư, khi cô nhìn hai đứa con của cô, khi cô chăm sóc cho Tông Tông cùng Tinh Viên đều chỉ có mình cô ngắm con. Còn Lục Vân Tiêu...không ở đó với cô

Cô hận hắn đến thấu xương, hận đến muốn quên tất cả...

Lúc đó cô đối với hăn đều là hận thù, muốn trách hắn tại sao lại đối với cô tàn nhẫn như vậy. Cô muốn đâm cho hắn một nhát, muốn nghiền nát tôn nghiêm của hắn giống cách hắn nhẫn tâm giẫm lên tôn nghiêm của cô

Sau cùng vẫn là cảm ơn hắn đem cho cô hai tiểu sinh linh, cả nguồn sống của hắn đi

" Chị Lai, em bê giúp chị" Tống Sơ Tuyết nhanh chân ra bê khay trà

" Hai đứa cũng thật tình cảm" Lai Phỉ Kiều mỉm cười nhìn Tạ Thủy cùng Tống Sơ Tuyết. Bảy năm cũng đã kết hôn, quả thực có nhiều thứ cũng không thể lường trước

" Không có đâu, Tạ Thủy vẫn thường xuyên bắt nạt em" Tống Sơ Tuyết nói

" Bà xã, không nên vu oan cho chồng như vậy, rất xấu"

Lai Phỉ Kiều nhìn hai người họ nói chuyện hòa hợp cũng ấm áp, cũng muốn được thử cảm giác ấy một lần với Lục Vân Tiêu

Có điều người đàn ông như hắn đến cùng là có gì ấm áp, đến cùng tại sao cô từng tin hắn cô cũng không thể hiểu

Cô từng mơ mộng bồng bột, từng vì một lời chấn an của hắn mà ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn. Cho đến bây giờ cũng đã là mảng kí ức úa vàng

" Được rồi, chị em ở đây tán gẫu, tôi đi vào tổ chức có chút việc" Tạ Thủy buông Tống Sơ Tuyết ra, ánh mắt không quyên gửi cho cô ấy sự nóng bỏng yêu thương

Tống Sơ Tuyết đỏ mặt, lườm yêu anh một cái

" Chị Phỉ Kiều, chúng ta mặc kệ anh ấy đi" Tống Sơ Tuyết kéo ghế ngồi xuống

" Hai đứa nhỏ chơi thật vui, cũng muốn cho Tông Tông cùng Tinh Viên chơi cùng bọn nhỏ" Lai Phỉ Kiều mỉm cười nhìn Tạ Thiên cùng Tiểu Lưu Ly

" Ai nha, con bé nhà em cực kì thích Tông Tông nhà chị, em cũng muốn tạo cơ hội cho bọn nhỏ a" Tống Sơ Tuyết cười theo Lai Phỉ Kiều

" Đời còn dài mà, nếu Tông Tông không thích tiểu Lưu Ly thì chẳng phải con bé nhà em sẽ thiệt sao?"

" Cũng phải...Trước đây em cũng suýt lỗ vốn"

" Cái gì lỗ?"

" Tạ Thủy a, em nói thích anh ấy liền lên mặt nói không muốn yêu đương...Rồi sau đó, em cũng bị anh ấy bắt cóc ép nói thích lần nữa" Tống Sơ Tuyết chau mày

" Tạ Thủy tính tình có chút khó hiểu, trước đây nó có tiền sử rối loạn thần kinh" Lai Phỉ Kiều nhìn Tống Sơ Tuyết

Cô cùng Tống Sơ Tuyết nói chuyện một lúc lâu, trời cũng sắp tối liền phải cho hai đứa nhỏ đi tắm. Lai Phỉ Kiều ở ngoài, ngắm trời tối dần đi, gió cũng bắt đầu lạnh dần

Lúc cô gặp Lục Vân Tiêu trời cũng tối như vậy, khi cô còn tận lực truy tìm lam châu phí thủy để rồi ràng buộc với anh chỉ bằng một viên đạn, thật sự cảm thấy lúc đó đến cũng nhanh mà đi...cũng thật nhanh

Sau cùng vẫn là cô sai lầm, xã hội đen tuyệt đối không có tình yêu

* Pằng*

" Chuyện gì thế?" Tạ Thủy chạy ra, nghe thấy tiếng súng liền vội vàng đi ra xem có chuyện gì

" Đột kích rồi" Lai Phỉ Kiều nhét súng bên hông, ánh mắt hổ phách liền đanh lại đề phòng

R.S tuyệt đối không thể bị phá, trừ phi...có kẻ phản động

" Để tôi xuống xem, ở trên này bảo hộ tốt cho Sơ Tuyết đi" Lai Phỉ Kiều đi xuống

Chiếc xe porscher xám bạc sáng lóa, người đàn ông ngồi trong xe đan hai tay vào nhau. Gương mặt người đàn ông đó cương nghị, tàn độc chết người

Lai Phỉ Kiều bước xuống, đối diện với đầu xe đứng cực kì nghiêm nghị, súng chĩa thẳng vào phần kính trước. Mái tóc được buộc gọn, càng để lộ gương mặt mảnh mai theo năm tháng

Người đàn ông kia nhìn thấy cô, lập tức giơ tay ngừng bắn

" Mấy người đi đến R.S làm loạn, không sợ hôm nay thành ngày giỗ của các người?" Lai Phỉ Kiều lười biếng hỏi

" Bản lĩnh của cô Lai, tôi không xem nhẹ" Lưu bước xuống xe, âu phục đen lạnh lẽo cùng với sắc đen của khẩu súng đặt ngang bên hông lại càng trở nên tuấn mĩ

" Thì ra là anh, Không sợ sau hôm nay La Phi muốn đoạn tuyệt với anh?" Lai Phỉ Kiều nhếch môi, đôi mày nhướn lên khiêu khíc

" Gia đình của tôi, tuyệt đối không cần người ngoài phán xét" Lưu lạnh giọng" Chỉ có điều hôm nay không hoàn thành nhiệm vụ, tôi cũng không xong với ngài Lục"

" Hóa ra...Lão đại các người vẫn thích dùng chiêu thức bì ổi như vậy"

Toàn bộ đáy lòng cô lạnh lại, người đàn ông kia cùng cô cuối cùng cũng tái ngộ
« Chương TrướcChương Tiếp »