Chương 15

Suy nghĩ gì chứ? Không cần suy nghĩ.

Nguyên nhân nhập ngũ trước kia của Thẩm Hi rất đơn giản, ở quân đội có ăn có mặc, còn có thể đánh quân địch, hiện tại lại thêm một điều, phải bảo vệ cậu chủ nhỏ của anh chu toàn. Nếu như anh thành tiểu đoàn trưởng, nói thì dễ nghe, anh và Phương Chính Thanh ở cùng một đoàn, nhưng trong thời kỳ chiến loạn như vậy, một cái tiểu đoàn phía đông một cái tiểu đoàn phía tây, còn cách xa nhau vạn dặm, anh nào yên tâm chứ.

Thẩm Hi mặc kệ.

Nhưng lệnh thuyên chuyển này anh không thể xen vào được, đoàn trưởng gọi điện bảo anh tiếp nhận một tiểu đoàn, anh buộc phải đi, quân lệnh như núi, không muốn đi cũng phải đi.

Phương Chính Thanh an ủi anh: "Ở nơi nào cũng là bảo vệ quốc gia, hàng vạn hàng nghìn người dân đều đang chờ bài ca chiến thắng của chúng ta, khăng khăng ở chuyện tình cảm không phải chuyện đại trượng phu nên làm. "

Thẩm Hi xấu hổ đồng ý.

Cũng may hai tiểu đoàn gần nhau, anh vẫn có thể thường xuyên đi xem Phương Chính Thanh, cũng coi như lấy cái an ủi.

Lúc huấn luyện ám sát, đại đội trưởng hai len lén chạy tới hỏi anh: "Tiểu đoàn trưởng, em thấy sao lúc nào anh cũng chạy sang bên hàng xóm thế, có phải anh không thích tiểu đoàn bọn em hay không..."

Người bên cạnh nghe thấy thế, trêu chọc nói: "Chú em biết cái gì, chị dâu ở bên kia đó. "

Chị dâu. Xưng hô thế này rất được, giống như gắn cái mác "thuộc về Thẩm Hi" lên trên người Phương Chính Thanh, người khác muốn cướp còn phải hỏi Thẩm Hi anh có đồng ý hay không. Thẩm Hi rất vui vẻ, miễn cho bọn họ bốn mươi cái hít đất.

Buổi trưa, Thẩm Hi đi tìm Phương Chính Thanh. Phương Chính Thanh mặc quân phục màu xanh biếc, đặt hộp đựng cơm bằng sắt ở trên đùi, ngồi vô cùng quy củ. Cậu thấy Thẩm Hi tới, trên mặt tràn ra một nụ cười sáng lạng, có lẽ cảm thấy như vậy ảnh hưởng đến tính nghiêm túc trong quân đội, liền thu lại vài phần. Mặc dù như thế, vẫn lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ ngọt ngào.

Thẩm Hi càng xem càng thích, chỉ cảm thấy mũi này miệng này mắt này, nơi nào cũng khiến anh thích, nhìn Phương Chính Thanh của anh, rồi nhìn những người khác, đều cảm thấy thiếu chút gì đó.

Phương Chính Thanh bị anh nhìn không được tự nhiên, hỏi anh: "Anh nhìn gì chằm chằm vậy."

Thẩm Hi ngồi xuống ở bên cạnh cậu, ánh mắt rất có ý cảnh cáo lướt qua mấy người xem kịch vui xung quanh, đám người đều hậm hực rụt đầu về. Thẩm Hi hôn gương mặt trắng nõn như củ sen của Phương Chính Thanh, nói: "Nhìn vợ yêu của anh. "

Phương Chính Thanh thẹn đỏ mắt: "Ai... Ai là vợ yêu của anh chứ..."

Mặt của Thẩm Hi mang theo ý cười, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Phương Chính Thanh.

Bàn về da mặt dày, Phương Chính Thanh nào hơn được anh chứ, chỉ cảm thấy gương mặt càng ngày càng nóng, qua một hồi nữa sợ là sẽ thiêu cháy, đành phải nói sang chuyện khác: "Gần đây sao em không có gác đêm cùng với anh?"

Thẩm Hi giúp Phương Chính Thanh mở hợp cơm ra, anh nhớ rõ Phương Chính Thanh thích ăn cà, liền lấy từ trong hộp cơm của mình một ít đưa cho cậu, vừa làm những việc này, vừa không để ý nói: "Có thể là khi lữ trưởng sắp xếp trạm gác, không có phân chúng ta vào chung một tổ. "

Phương Chính Thanh dùng chiếc đũa đâm đồ ăn, nhỏ giọng nói lầm bầm: "Không thể nào, em cố ý nói với lữ trưởng..."

Lăng Tử lấy can đảm chạy tới, vạch trần Thẩm Hi: "Thôi đi, Tiểu Phương tiểu đoàn trưởng, trạm gác 2 và trạm gác 5 của anh đều bị anh ấy dùng chỗ gác tốt đổi đi rồi, anh có thể nhìn thấy anh ấy mới kỳ lạ ấy. "

Người xem náo nhiệt ở phía sau lén lút tặng cái like cho Lăng Tử.

Mặt của Phương Chính Thanh lập tức đỏ đến tận cổ, lúc thì nhìn Lăng Tử, lúc thì nhìn Thẩm Hi, ấp a ấp úng, không biết nói cái gì cho phải. Thẩm Hi cười đầy nguy hiểm: "Lăng Tử, tôi thấy gần đây chú can đảm không ít đấy, không bằng buổi trưa ăn cơm xong, chúng ta so tài một chút. "

Mặt của Lăng Tử nhăn thành khổ qua: "Không cần đâu..."

Vừa xảy ra náo loạn như thế, bữa cơm buổi trưa được cực kỳ yên lặng, Phương Chính Thanh cũng không líu ríu nói chuyện, mãi đến khi Thẩm Hi ăn xong, đỏ ửng trên khuôn mặt cậu vẫn chưa tiêu tan.

Theo lệ thường, Thẩm Hi bẻ bánh bao còn dư lại thành hai nửa rồi đặt vào trong bát của Phương Chính Thanh, sau đó bị Phương Chính Thanh kéo lại tay áo, Phương Chính Thanh nhỏ giọng hỏi anh: "Anh cần gì phải đổi thế chứ..."

Đều nói "Đi lính không làm người đứng đầu hàng binh, gác đêm không đứng trạm 2 và 5", mỗi lúc trời tối, ca trạm thứ hai và ca trạm thứ năm công nhận là mệt nhất. Ca trạm thứ hai mới vừa nằm xuống ngủ thì đã phải dậy, mà ca trạm thứ năm còn phải giao ca cho ca sau, qua hai giờ nữa cũng phải thức dậy, không có cách nào ngủ bù.

Thẩm Hi sờ cái ót: "Lần trước anh gác đêm cùng em thấy không có dậy nổi, cho nên muốn để cho em nghỉ ngơi thật tốt. "

"Có thể... có thể thức dậy mà..."

Thanh âm của Phương Chính Thanh quá nhỏ, Thẩm Hi không có nghe rõ, liền hỏi: "Cái gì?"

Phương Chính Thanh cúi đầu, lại nói to hơn lặp lại một lần: "Em nói em có thể dậy, anh không cần giúp em đổi!"

Thẩm Hi cười: "Anh không sao hết, anh có thể ngủ được dù dậy vào giờ nào, em không cần lo lắng cho anh. "

Phương Chính Thanh không thể nhịn được nữa, đầu tựa vào trong l*иg ngực của Thẩm Hi, lớn tiếng nói: "Đồ đần, vốn dĩ không có nhiều cơ hội gặp nhau, một lần anh đổi, chẳng phải càng không còn lại bao nhiêu sao!"

Thẩm Hi hơi giật mình, anh nhìn xoáy tóc của người trong lòng, còn có lỗ tai phiếm hồng, tâm trạng sung sướиɠ giống như một cơn gió, cuốn sạch đầu óc của anh, anh sờ mái tóc mềm mại của Phương Chính Thanh, nhếch miệng, nhẹ nhàng cười nói:

"Được rồi, vậy anh không đổi nữa. "