Chương 194: Giấc ngủ ngàn thu cuả chủ mẫu mặc gia

chương 194 Giấc ngủ ngàn thu cuả chủ mẫu Mặc gia

Đại ca!

Mực cận rất là bất mãn kêu lên, giống như là ý đồ ngăn mực uyên lại, tôi nhìn thấy anh ta tràn ngập ánh mắt mong đợi, cuối cùng vẫn là nhẹ gật đầu.

“Trước anh nói đi, sự tình gì.”

Mực Đàn cùng Mực Âm đều kinh ngạc nhìn tôi, trong mắt chớp động lên hào quang sáng tỏ kỳ quái mà.

Mực Uyên cắn răng, trên tấm mặt tuấn lãng trắng nõn kia nổi lên một tầng đau thương cùng ngưng trọng: “Ta nghĩ xin cô giúp một tay cứu người.”

“Cứu người?” Tôi kỳ quái mà nhìn xem anh ấy.

Cứu người không nên gọi bác sĩ hoặc là y tá sao, làm sao tìm tôi được .

Tôi nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy bốn người bên cạnh trên mặt đều toát ra thần sắc khó xử, nhìn dáng vẻ có chút khó mà mở miệng.

Mực Cận ngượng ngùng đem cơm hộp trong tay đặt ở bên trên tủ nhỏ một bên, đem thân thể thăm dò qua , bắt lấy bờ vai của tôi, cười đến rất mất tự nhiên nói: “Tiểu Hoa cậu cũng đừng quản đại ca nói cái gì, chúng ta không có thỉnh cầu gì.”

“Tiểu muội!”

Mực Uyên lại là gầm nhẹ một tiếng, giống như là đối Mực Cận bất mãn hết sức.

Tôi nhìn thấy bọn họ dáng vẻ do dự, vừa định thuyết phục bọn họ , con mắt liếc về điện thoại di động bên trên hiện thị tin tức, tim tôi thắt lại .

An bình: ‘Tiểu Hoa, gia gia có phải về nhà không ? Tình hình của ông thế nào? mình đổi số di động, sợ ông liên hệ với mình, mình chỉ có thể dựa vào cậu đến xem một chút tình huống cụ thể.’

Tôi thấy vậy , vui mừng nghĩ thầm, An Bình ngay cả xuất ngoại như vậy vô cùng lo lắng, trong lòng vẫn là nghĩ đến An gia gia.

Cô ấy đã không yên lòng như vậy, vì cái gì không ở lại đến chờ An gia gia khôi phục trở về đã.

Nhìn cô ấy hiện tại lại quan tâm An gia gia, lại không dám cùng người nhà liên hệ , trong lòng tôi không nói nên lời.

Thậm chí cảm thấy có chút đau thương.

Nhưng tôi vẫn trả lời cho cô ấy , báo bình an cho cô ấy.

Lúc này, Mực Uyên trầm mặc đã lâu rốt cục mở miệng .

“ Dung Hoa, bất mãn cô nói, Mặc gia chúng ta cho tới nay đã 20 năm luôn có chuyện làm phiền nhà ta.”

Tôi nghe được câu này, không khỏi cảm thấy, áp lực trong lòng nhiều hơn không ít.

Một chuyện đã trải qua hai mươi năm , cũng còn chưa có giải quyết , chẳng lẽ có thể chỉ bằng vào một mình tôi lại có thể giải quyết sao?

Nếu như tôi tiếp nhận thỉnh cầu của bọn họ , vạn nhất năng lực của tôi không cách nào có thể trợ giúp cho bọn họ , vậy tôi há không có chút không biết tự lượng sức mình hay sao?

Tôi cảm thấy đầu óc mình bủn rủn như đánh nhau, lúc đầu định đồng ý nhưng giờ thực sự chần chừ.

“Nhìn anh nói như vậy , nói chuyện này khẳng định rất khó giải quyết, khả năng bằng vào năng lực của tôi , không cách nào đến giúp các người đâu”

Mực cận nhìn thấy tôi uyển chuyển khước từ, lập tức đi theo phụ họa nói: “Đại ca, anh cũng đừng miễn cưỡng tiểu Hoa, cô ấy dù cho thật là người quay lại rất lợi hại, chuyện kia cũng không có nghĩa là cô ấy mọi sự đều có thể giải quyết “.

Cô ấy có chút cúi đầu, có chút khó chịu mở miệng: “Huống chi, đây là chuyện Mặc gia chúng ta không thể để ra ngoài , cha cùng gia gia chắc chắn sẽ không đồng ý.”

Chuyện Mặc gia không thể truyền ra ngoài? Vậy xem ra đích thật là vấn đề khó khăn tôi không thể tuỳ tiện nhúng tay.

Đang lúc tôi nghĩ cách để chính thức từ chối, Mực Uyên giống như là hạ quyết tâm cực lớn, quỳ một gối xuống tại trước mặt của tôi, khiến tôi giật mình kêu lên!

Quỳ gối là một kiểu phép tắc mà tôi không thể chịu đựng được đối với tôi với suy nghĩ hiện đại.

Nhất là khi nam nhân quỳ xuống, cho dù là quỳ một gối, trong lòng ta cũng chấn động rất lớn.

Người xưa có câu nói là vàng dưới gối đàn ông, ý nghĩ này không thể xóa bỏ trong đầu, tôi vội vàng nói: “Anh làm sao vậy? Mau đứng dậy có chuyện muốn nói.”

Quỳ gối lúc nào tôi cũng đã đủ căng thẳng rồi, chẳng lẽ hành vi này lại đặt thêm một viên đá vào trái tim tôi.

Mực Đàn cùng Mực Âm cũng sợ ngây người, các cô ấy có vẻ như chưa từng nghĩ đến sẽ có chuyện thế này xày ra.

“Đại ca!” bọn họ đồng thời cả kinh kêu lên.

Mực uyên chỉnh ngay ngắn thân thể, nghiêm túc nhìn tôi, nói: “Dung hoa, tôi thật hi vọng cô có thể giúp Mặc gia chúng ta.”

Tôi che lấy cái trán, thấy anh ta dáng vẻ kiên trì như thế, đành phải thỏa hiệp: “Vậy anh nói một chút, cụ thể tình huống như thế nào.”

Tuy nhiên, vào thời điểm quan trọng này, miệng Mực Uyên dường như bị thứ gì đó chặn lại, và anh ta không thể nói ra một lời.

Mực Đàn vào lúc này mở miệng.

Cô ấy nhẹ nhàng, thanh âm nhu hòa bên trong, xen lẫn một chút khàn khàn mê người.

“Bạn học Dung Hoa , đây là bí mật Mạc gia chúng ta cho tới nay vân luôn giữ kín, chỉ có mấy người trực hệ huyết mạch chúng ta mới biết được.”

Cô ấy dừng một chút, hít thở sâu khẩu khí, mới tiếp tục nói: “mẹ đẻ mấy huynh muội chúng tôi, tại lúc chúng tôi còn rất nhỏ, tham gia qua một trận chiến đấu rất khổng lồ.”

Mực Đàn trong mắt lóe ra điểm điểm lấp lánh, tôi nhìn ra được, những cái kia sáng ngời là nước mắt.

Mực âm hào quang trong mắt cũng giống là biến mất, thương hại nhìn Mực Cận một cái, thở dài nói: “Lúc ấy, Nhỏ Cận mới ba tuổi, đại ca cũng mới chín tuổi, giới khu quỷ xuất hiện một trận tai nạn rất lớn.

Nghe cha ta nói, hầu như tất cả các trừ tà trên thế giới đều tham gia vào trận chiến. Chính trận chiến này đã khiến rất nhiều gia tộc trừ tà bị thương. Gia tộc bị tiêu diệt.”

Mực âm cắn hàm răng, hai tay để ở bên người, nắm chặt thành quả đấm, nhìn tôi gằn từng chữ: “Mẹ của chúng tôi, chính là bên trong cuộc chiến đấu kia, linh hồn bị trọng thương, lâm vào hôn mê vĩnh cửu. “

Cài đầu tiên tôi nghĩ đên , chính là ba chữ ‘người thực vật ‘này.

Kỳ thật, đại chiến huynh muội Mặc gia miêu tả, cũng chiến trường nơi cha mẹ An Bình đã chiến đấu.

“Vào thời điểm đó, mỗi gia đình trong vòng tròn trừ tà đang phải đối mặt với sự tàn phá và hủy diệt, và cuối cùng đã được bảo vệ bởi nhóm trừ tà đã chiến đấu trên tiền tuyến.

Đại giới chính là Thiếu chủ An Gia cùng Thiếu phu nhân song song qua đời, Mực Cận mẹ của bọn họ nhận lấy tổn thương không nhỏ, biến thành một người chết sống lại.”

“Các ngươi muốn mượn sức mạnh của tôi, đến tỉnh lại mẹ của các người ư?”

Mực Uyên trịnh trọng nhẹ gật đầu.

Tôi trong lúc nhất thời cảm thấy ngẩn ngơ, năng lực của tôi nhiều lắm thì có thể nhìn thấy cuộc sống khác trước ký ức, thế nhưng năng lực này lại cùng việc khiến cho mẹ bọn họ tỉnh lại có liên quan gì sao?

Mực Đàn nhìn thấy dáng vẻ tôi đắn đo, giải thích nói: “Cha từng nói qua, mẹ sở dĩ vẫn chưa tỉnh lại, là bởi vì linh hồn nhận lấy thương tích, lâm vào hôn mê, người quay lại có thể tiếp xúc đến ký ức linh hồn khi còn sống, nói rõ hơn cô có thể cùng linh hồn người khác thành lập một loại liên hệ.”

Tôi nghe được như lọt vào trong sương mù, nhưng tôi hơi hiểu chút ít lời Mực Đàn.

Tôi xoa cằm, cau mày, vừa định nói cái gì, đột nhiên nghe được bên người truyền đến thanh âm Mực Cận.

“Tiểu Hoa, nếu như cậu không nguyện ý, cũng có thể cự tuyệt.”

Cô ấy lo lắng mà nhìn xem tôi, hiển nhiên, cô ấy không nghĩ ép buộc tôi .

Tôi cắn môi một cái, tôi không lập tức đáp ứng .

“ Để tôi suy nghĩ hai ngày, tôi phải đi tìm An gia gia thương lượng một chút.”

Huynh muội Mực Uyên

Cũng đồng ý quyết định của tôi, nhẹ gật đầu. Nhưng tôi nghĩ đến chỗ này, trong lòng lại bắt đầu gặp khó khăn.

An gia gia chính là bởi vì chuyện An Bình mà nổi trận lôi đình, hiện tại tôi bởi vì chuyện này đi phiền phức lão nhân gia ấy, có thể quá không hợp thời điểm hay không?

Người nhà Mặc gia đến, Mực Cận nằm viện đương nhiên sẽ không đến phiên tôi chăm sóc, Mực Đàn cùng Mực Âm tiến tôi đưa đến cửa bệnh viện, thay tôi kêu xe taxi, thanh toán tiền xe.

Cũng đã lâu, nhìn đồng hồ, đã là tới gần chín giờ, trung tâm chợ địa phương vẫn như cũ mười phần náo nhiệt, đối với người trẻ tuổi hiện đại mà nói, một ngày này vừa mới bắt đầu.

Xe taxi an đứng tại cửa trường học, trong sân trường vụn vặt lẻ tẻ rục rịch vài cặp tình nhân ban đêm hẹn hò , trong rừng cây tại nơi hẻo lánh một chút âm u cùng, mượn ánh đèn nhỏ yếu ớt trên đường, lờ mờ nhìn thấy có hai người ôm nhau, làm một chút sự tình thân mật.

Tôi đi trên đường trở về phòng ngủ, thỉnh thoảng sẽ có mấy nam sinh cưỡi xe đạp, hi hi ha ha từ bên cạnh lướt qua tôi .

Vừa nghĩ tới mình lập tức muốn về đến cái phòng ngủ yên tĩnh không người kia, trong lòng liền có chút buồn vô cớ.

Ban ngày tôi cùng sắc quỷ thời gian tốt đẹp giống như là bị bịt kín một tầng sương mù, phảng phất là xa xôi trong trí nhớ một đoạn ngắn.

Những chuyện rườm rà chuyện phức tạp kia tràn ngập đầu óc của tôi, bao gồm lão giả lang thang kỳ quái kia.

Còn có hắn những lời nói không đầu không cuối khiến người ta suy nghĩ .

Sắc quỷ vội vàng rời đi, đã từng phát sinh qua một chút sự tình, hiện tại phảng phất đều có thể liên quan lẫn nhau.

Muôn hình muôn vẻ sự tình, nhanh chóng xuất hiện quanh tôi, mặc kệ tôi có có năng lực tiếp nhận hay không, đều đối ta đổ ập xuống , đem tôi bao phủ.

Sự tình Mặc gia, bất luận như thế nào ta đều phải cho bọn họ câu trả lời , cho dù bất lực, không cách nào trợ giúp, cũng phải thông báo cho bọn họ một tiếng.

Ngày mai, liền đi An Gia một lần đi.

Vừa vặn, thăm viếng An gia gia một chút, tiện thể giúp An BÌnh đang xúc động kia chút tin tức cho cô ấy an tâm.

Thời điểm tôi sắp đi đến cửa phòng ngủ, đột nhiên, một cái thân ảnh quen thuộc hồi lâu không gặp xuất hiện tại trước mắt tôi.

Trong lòng ta một trận kinh hỉ, hướng phía hắn phất phất tay, kích động hô: “Dương ý!”

Nam sinh kia sau khi nhìn thấy tôi tinh thần tràn ngập phấn chấn , cũng là vui sướиɠ hướng lấy tôi phất phất tay.

“ Anh tại sao lại ở chỗ này?” Từ khi Dương Ý đi theo An gia gia đi lịch luyện cùng học tập về sau, tôi thật lâu không nhìn thấy hắn.

Trước đó tôi có nói bóng nói gió hỏi qua tình hình hắn, chỉ biết là hắn một mực cùng những hậu bối An gia đi làm nhiệm vụ, cho nên mới không thế nào gặp người khác.

Giờ phút này hắn đứng tại trước mặt tôi, ngược lại khiến tôi có một loại cảm giác nhìn thấy lão bằng hữu thân thiết.

Dương ý thấy tôi hỏi hắn, sắc mặt của hắn một trận xấu hổ, một bộ bộ dáng thì cứ như đang muốn nói lại thôi, hai tay thỉnh thoảng nắm chặt ống quần cạnh đùi, trên trán rịn ra một tầng dày đặc mồ hôi.

Tôi kỳ quái xích lại gần hắn, sắc trời rất muộn, nhưng tôi y nguyên có thể nhìn thấy, mặt hắn đỏ lên giống như một cái cà chua chín mọng .

Nhìn thấy dương ý khẩn trương như vậy, tôi không khỏi cười nửa đùa nửa thật nói: “ Anh muộn như vậy tới tìm tôi, đừng nói anh nhớ tôi nha, tôi sẽ ngượng ngùng.

“Ta mới không có!” Hắn một cái kích động, giọng nói cũng không khỏi hơi bị lớn.

“ Vậy anh nói đi, sự tình gì, anh dạo này thế nào, bên ngoài làm nhiệm vụ hẳn là học được không ít bản lãnh ha”?

Tôi nghĩ trước tự ôn chuyện, chuyển đi một chút sự chú ý của anh ta, miễn cho anh ta bị khẩn trương cho buồn bực đến chết.

Dương ý nghẹn đủ khí, cuối cùng là nhịn không được mở miệng: “Dung hoa, ta chọc tới phiền toái……”

———————-