Chương 27

Tôi nghĩ lời của tôi thật ác độc, làm sắc mặt Trương Duy Ngọc một hồi xanh trắng một trận, nhưng tôi sẽ không thông cảm cho cô ta. Ai bảo cô ta trêu chọc đến tôi, hơn nữa, cô ta đã có Thuộc Đình một thời gian rồi, cũng nên xuống sân khấu khom người cúi chào rồi, thuận theo ý kiến công chúng chứ. Tôi thậm chí hận không thể dùng lời nói càng ác độc để đả kích cô ta.

Nhưng cô ta cũng không phải là người dễ dàng nhận thua, chỉ thẳng vào mũi tôi mắng:

“Quan Tâm, đừng tưởng rằng cô là người tốt đẹp gì! Cô đừng có cho là tôi không biết cô cùng anh ta sau lưng đều làm những cái gì, cô vì sao ở bên ngoài thuê phòng? Còn không phải sợ trường học tra xét ban đêm thấy cô cùng anh ta ở trên giường lăn lộn sao? Bằng không vì sao anh ấy không dám mang tôi đến nơi đó của cô? Hừ, anh em lσạи ɭυâи......”

Tôi vươn tay tát cô ta một bạt tai đánh gãy lời của cô ta,

“Tôi cho cô biết, cơm có thể ăn nhiều, nói cũng không nên nói loạn. Theo những lời này cô mới vừa nói cũng đủ để đủ tôi ở toà án cấp trên cao kiện cô tội phỉ báng rồi, tiểu thư. Tôi ở bên ngoài mua phòng ốc là tôi có tiền, cô ghen tị sao? Tôi cùng Thuộc Đình sau lưng làm những thứ gì là chuyện của tôi; không mang theo cô đi là vì đó là nhà của tôi, anh ấy không có quyền lợi mang khách mà tôi không chào đón đến. Về phần tôi cùng Thuộc Đình có hay không ở trên giường lăn lộn, cô cũng không có quyền xen vào, chỉ sợ có người cởi sạch quần áo đưa tới cửa, còn không có người khác muốn đâu......”

Trương Duy Ngọc chuyển hướng tới Thuộc Đình, vẻ mặt ủy khuất cùng đau thương khóc,

“Thuộc Đình, tốt xấu gì chúng ta ở cùng một chỗ lâu như vậy, anh để cho cô ấy bắt nạt em sao?”

Phun! Mặt cũng chuyển rất nhanh. Đối mặt tôi thì như cọp mẹ giương nanh múa vuốt còn lúc chuyển hướng sang Thuộc Đình liền biến thành con cừu nhỏ bị người bắt nạt. Tôi hai tay ôm cánh tay, cười nhìn Thuộc Đình. Thuộc Đình trong mắt lóe sáng mỗi lần con gái tìm tôi phiền toái đều xuất hiện sự u ám, rất tà ác cười:

“Nhân tất tự vũ, nhiên hậu nhân vũ chi (1). Duy Ngọc, giữa chúng ta không cần nhiều lời. Cùng em chia tay là quyết định của anh, không liên quan bất luận kẻ nào.”

(1) Đây là câu nói của Mạnh Tử có nghĩa là anh tự khinh mình trước, nay đời khinh thì kêu gì?

Rất may, cuối cùng anh nói một câu tiếng người, không đem tôi kéo vào. Tôi trừng anh liếc mắt một cái, dùng ánh mắt nói cho anh biết: Coi như anh thức thời, kéo em vào có khi anh càng làʍ t̠ìиɦ hình xấu hổ.

Anh quay về tôi một ánh mắt: Em hài lòng chưa?

Tôi nhún nhún vai: Vốn là chuyện không liên quan đến em, em chỉ là mang ương cập đích trì ngư. (2)

(2) có nghĩa: tai họa lây cả cá.

Đang lúc mọi người còn cười, Kỷ Như Thần vỗ vỗ tay. Hội trưởng hội học sinh sức hấp dẫn chính là vậy, chị ấy chỉ dùng một động tác, mọi người liền rất nể mặt mà yên tĩnh trở lại.

“Ok, mọi người. Trong đêm trước tốt nghiệp của tôi, tôi phải dốc lòng vì hội sinh viên đưa ra ứng cử viên cho công việc hội trưởng trong một vài người. Bây giờ, tôi có thể nói cho mọi người, tôi đề cử chọn người chính là tân sinh viên ban tiếng anh, bạn nữ bên cạnh tôi đây

—— Quan Tâm! Nếu có ai đồng ý hỗ trợ tôi giống như hỗ trợ cô ấy, xin giơ tay.”


(1): Mạnh Tử(TruyenHD:

孟子; bính âm: Mèng Zǐ

; 372–289 trước

TruyenHD; có một số tài liệu khác ghi là: 385–303/302 TCN) là nhà triết học

TruyenHD

và là người tiếp nối

TruyenHD.


Mạnh Tử, tên là

Mạnh Kha, tự là

Tử Dư, sinh vào đời vua Liệt Vương,

TruyenHD, quê gốc ở đất Trâu, thuộc nước Lỗ, nay là thành phố

TruyenHD, tỉnh

TruyenHD, Trung Quốc. Ông mồ côi cha, chịu sự nuôi dạy nghiêm túc của mẹ là Chương thị (người đàn bà họ Chương). Chương thị sau này được biết tới với cái tên Mạnh mẫu (mẹ của Mạnh Tử). Mạnh mẫu đã ba lần chuyển nhà để Mạnh Tử được ở trong môi trường xã hội tốt nhất cho việc học tập, tu dưỡng. Thời niên thiếu, Mạnh Tử làm môn sinh của

TruyenHD, tức là

TruyenHD, cháu nội của Khổng Tử. Vì vậy, ông chịu ảnh hưởng sâu sắc từ các tư tưởng

TruyenHD. Mạnh Tử là đại biểu xuất sắc của Nho giáo thời chiến quốc, thời kỳ nở rộ các nhà tư tưởng lớn với các trường phái như Pháp gia, Du thuyết, Nho gia, Mặc gia…(thời kỳ bách gia tranh minh)và cũng là thời kỳ mà các tập đoàn phong kiến tranh giành, xâu xé lẫn nhau gây ra các cuộc chiến tranh liên miên, dân tình vô cùng khổ sở. Tư tưởng của Mạnh Tử phát triển thêm tư tưởng của Khổng Tử nhưng ông không tuyệt đối hóa vai trò của ông vua như Khổng Tử, ông chủ trương

dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh, ông cũng là người đưa ra thuyết tính thiện của con người rằng con người sinh ra đã là thiện rồi

nhân chi sơ bản tính thiện, tư tưởng này đối lập với thuyết tính ác của Tuân Tử rằng

nhân chi sơ bản tính ác. Ông cho rằng “kẻ lao tâm trị người còn người lao lực thì bị người trị”. Học thuyết của ông gói gọi trong các chữ “Nghĩa”, “Trí”, “Lễ”, “Tín”. Ông đem học thuyết của mình đi truyền bá đến vua chúa các nước chư hầu như

TruyenHD

(nước Tề), Đằng Văn Công (nước Đằng), Lương Huệ Vương (nước Nguỵ)…nhưng không được áp dụng. Về cuối đời ông dạy học và viết sách, sách Mạnh Tử của ông là một trong những cuốn sách quan trọng của Nho giáo. Ông được xem là ông tổ thứ hai của nho giáo và được hậu thế tôn làm “Á thánh Mạnh Tử” (chỉ đứng sau Khổng Tử).

(2): Đây là câu ngạn ngữ của Trung Quốc. Đầy đủ cả câu là thành môn thất hỏa, ương cập trì ngư” nghĩa là “cửa thành bị cháy, tai hoạ lây cả cá “