Tôi nghĩ chị ấy nói rất đúng.
Giáo sư khoa Pháp luật lại đến tìm tôi. Tôi thật sự rất thích đầu tóc bạc, tài ăn nói đầy hài hước của giáo sư này, cho nên tôi liền chọn môn học của ông ấy, môn sửa đổi “Hình Pháp”.
Lớp học ngày hôm đó, giáo sư giao ra yêu cầu viết
báo cáo về tỷ lệ
tội phạm hiện nay đang có xu hướng tăng cao. Giáo sư đối với giải thích của tôi rất hài lòng, ông ở trên lớp học nói:
“Những điều quan trọng trong pháp luật, không phải là tính chủ quan của các bạn, nó nhấn mạnh là sự thật, lấy sự thật là căn cứ, lấy pháp luật là thước đo. Nhớ kỹ, trong quá trình phá án, kiêng kị nhất là xử trí theo cảm tính.”Lớp học này dành cho các sinh viên năm nhất muốn trở thành thẩm phán trong tương lai. Thẩm phán đòi hỏi lý trí thay vì cảm tình, nhưng vẫn có một vài người luôn thích xử trí theo cảm tính.
Kỷ Như Hàng chính là một trong đó số đó. Anh ta học năm hai, là một nam sinh cao lớn đẹp trai, có khuôn mặt đáng yêu, nụ cười trông giống như Thiên Sứ. Vì thế tôi liền gọi anh ta là “Thiên Sứ”.
Tên của anh ta mang cho tôi có một cảm giác quen thuộc. Sau đó tôi mới biết được anh ta là em trai của Kỷ Như Thần, trách không được Kỷ Như Thần từng nói đùa rằng:
“Quan Tâm, không bằng em bỏ Thuộc Đình đi, chị sẽ giới thiệu em trai của chị cho em, em sẽ thích cậu ta. Loại người Ác Ma như em thật sự cần loại người như em trai chị cảm hóa, chứ không phải như loại người như Thuộc Đình bị đồng hóa.”Thiên Sứ! Tôi lần đầu tiên nhìn thấy Kỷ Như Hàng, thời điểm đó hai chữ này thốt ra. Khi đó, giáo sư yêu cầu chúng tôi đem lớp học làm như toà án để diễn tập. Mà tôi cực kỳ nhàm chán, liền xoay ghế dựa lưng ngược hướng bảng đen ngồi. Bởi vì vóc dáng tôi nhỏ, trong khi mọi người dường như nghiêm túc đứng xung quanh thẩm phán, nên động tác nhỏ này của tôi làm giáo sư không thấy được.
Khi tôi ở phía sau bạn học đang vẽ hình con mèo trên quyển từ điển pháp luật, thì bên tai truyền đến một tiếng cười rất khẽ, theo tiếng động nhìn qua, đã nhìn thấy anh ta đối với tôi cười lộ cả hàm răng trắng.
Thiên Sứ! Tôi thốt lên. Và quên giọng nói phải đè thấp. Vì thế giọng nói của tôi đột ngột vang lên khắp cả giảng đường lớn.
“Quan Tâm, trò đang làm gì vậy?”Giáo sư rốt cục không thể nhịn được nữa, giận đến gần như sủi bọt mép.
Mà thủ phạm gây ra làm như không có chuyện gì khi tặng tôi một nụ cười thật vô tội. Trời ạ, nụ cười đó gần như làm tôi đã quên đây là lớp học, thầm nghĩ muốn lại gần và chạm vào anh ta, dường như ánh mặt trời chiếu sau lưng anh ta tựa như có đôi cánh trong suốt với hào quang chói sáng trên đầu.
“Không có gì ạ,”
Tôi từ từ đứng lên,
“Giáo sư, em chỉ muốn xác minh lớp chúng ta các thẩm phán có thể ở toà án có cười to hay không thôi.”