Chương 40: Ngoại truyện Hàng Tễ Duẫn (thượng)

Ta tên Hàng Tễ Duẫn, năm nay 17 tuổi, là học sinh bình thường lớp 3 cao nhị cao trung. Bình thường... Từ này giống như không xảy ra trên người ta, đặc biệt là khi có gia đình như vậy. Cha ta là thương nhân nổi tiếng, sản nghiệp trong nhà khổng lồ, là một xí nghiệp cả hắc lẫn bạch. Mẹ của ta là đại tiểu thư gia đình thương nhân, liên hôn gia tộc khiến bọn họ kết hôn, sinh ra ta cùng anh trai liền bắt đầu tự mình sinh hoạt.

Thời điểm bọn họ có việc cần thương lượng mới về đến nhà, ngày thường đều đi cùng tình nhân ăn chơi nhảy múa. Tựa như sinh ra chúng ta chỉ để kế thừa xí nghiệp Hàng gia chứ không làm gì khác. Không có cha mẹ ở bên người, người hầu cùng quản gia đều đối với ta nói gì nghe nấy, ta dần dần dưỡng thành tính bất cần đời, không đem mọi người để vào mắt, nơi nơi trêu chọc lưu manh ngoài đường.

Năm mười hai tuổi ấy, ta một lần bởi vì không mang theo vệ sĩ trộm chuồn ra ngoài chơi, chọc tới một tên phố bá, bị người của hắn đuổi theo. Ta vội vàng chạy đến trung tâm thành phố, tùy tiện xông vào một cửa hàng, bên trong một người cũng không có, chỉ có một thiếu nữ thoạt nhìn mới 8 tuổi đang cúi đầu làm bài tập.

Nàng ngẩng đầu đối diện với ta, ta vốn tưởng rằng nàng thấy vết thương trên mặt ta liền sẽ sợ hãi kêu lên. Vì thế trước tiên tiến tới định che miệng nàng lại thì lại bị nàng đem ta kéo, giấu bên dưới bàn trước người nàng. Lúc ấy trị an thành phố còn rất kém, trên đường nơi nơi đều là lưu manh hoành hành. Những tên đó bởi vì thấy ta tuổi nhỏ lại nhiều chuyện, tức muốn hộc máu kêu nhất định phải tìm được ta, lùng sục từng nhà hỏi.

Thời điểm bọn hắn đến nơi này lớn tiếng kêu to, ta còn tưởng rằng lần này không thoát được. Cũng không biết do ta may mắn hay là ông trời thấy ta đáng thương, mơ mơ hồ hồ chạy tới cửa hàng, thế nhưng là nhà em gái phố bá. Bọn họ thấy thiếu nữ đang chuyên tâm làm bài tập, cợt nhả mà tới hỏi:

- Em gái, Lam ca gần đây vẫn khỏe chứ? Trong nhà buôn bán thế nào?

Nàng hạ bút xuống cười tủm tỉm trả lời:

- Lam ca ca nói chờ tý nữa mang đồ ăn khuya cho ta ăn. Hôm nay buôn bán không tốt lắm, các ngươi còn mang theo nhiều người tới như vậy, khách đến muốn mua đồ vật, thấy các ngươi đều bị dọa chạy mất.

- Ha ha ha, ngươi xem không phải bởi vì tìm người sao? Ngươi có thấy tiểu tử nào tiến vào không?

- Không thấy, làm sao vậy?

- Không có việc gì không có việc gì. Nếu em gái không nhìn thấy chúng ta liền đi trước, gặp Lam ca thay chúng ta chào hỏi một tiếng a!

- Được.Nàng cúi chào. Tiếng bước chân rối tinh rối mù càng lúc càng xa, nàng nhìn nhìn thăm dò, nhìn bọn họ đi xa, nàng mới hạ lưng xuống đến hỏi ta có sao hay không. Suy nghĩ của ta bị nàng quấy rầy, tuy rằng dáng vẻ nàng mới 8, 9 tuổi, nhưng làn da nhìn qua cực kỳ bóng loáng trắng nõn, phía dưới cũng có thể thật chặt.

Ta thề ta tuyệt không cố ý muốn nhìn lén, ai biết nàng một phen đem ta nhét vào dưới bàn, “cưỡng bách” ta nhìn chằm chằm quần lót dâu tây của nàng. Nghe thấy thanh âm của nàng, ta lắc lắc đầu, còn chưa nói lời cảm ơn đã chuẩn bị rời đi. Nàng lại đem ta giữ chặt, từ trong ngăn kéo cầm một cái hòm thuốc nhỏ, bảo ta ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế.

Ta tựa như ma xui quỷ khiến, nghe lời mà ngồi xuống ghế. Nàng lấy ra miếng bông cùng cồn, giúp ta tiêu độc trước, sau đó mới chậm rãi bôi thuốc tím. Ta thấy nàng cong cong môi phấn nộn, cho rằng nàng cũng giống như những người khác chuẩn bị thuyết giáo ta, mày ta nhăn lại.

- Đánh nhau rất vui sao? Tuy rằng tớ cũng không đánh nhau bao giờ, nhưng nhìn dáng vẻ mấy người có vẻ rất thích thú, có chút muốn thử xem.

Đang nói gì vậy, chẳng lẽ cùng tên kêu Lam ca kia học hư?

- Thế nhưng a, tớ mới không cần giống mấy người, đánh không được còn muốn cậy mạnh, đánh không lại người ta còn muốn liều mạng xông lên. Như vậy chính là đem tính mạng ra vui đùa.

- Nếu cậu thích cuộc sống sinh hoạt như vậy, ít nhất cũng phải có năng lực tự bảo vệ mình đã... Cậu xem cơ bắp cậu nhỏ vậy, còn không có lớn bằng tớ đâu!

Nàng nâng cánh tay lên bày ra động tác lên cơ, vì thế ta cúi đầu nhìn nhìn tay mình, to sắp gấp hai lần nàng, nàng đang nói quỷ quái gì vậy?

- Ha ha ha ha ha, nếu muốn đánh nhau, làm ơn cậu đi học đánh như thế nào đã. Bằng không cả ngày bị người đuổi chạy đến đầy đường, làm sao gọi là tên côn đồ được, ít nhất cũng là cậu đuổi theo người khác đi?

Ta có chút không hiểu được mạch não của thiếu nữ này. Người bình thường không phải đều khuyên hắn không cần đánh nhau sao, nàng sao lại ngược lại bảo ta học người ta cách đánh? Nói lên chuyện đuổi theo người khác, trước kia đều là ta nhìn vệ sĩ của ta đuổi theo những người đó đánh, dẫn tới trước người ta đánh... Chính mình đuổi theo a, còn chưa có thử qua.

Thật giống như là... Tất cả đều dựa vào cha ta. Nàng dáng băng dán cho ta, nói cho ta rất nhiều điều chú ý về miệng vết thương. Ta khắc chế chính mình bực bội không kiên nhẫn mà nghe nàng nói. Tiếng nàng dịu dàng mềm mại, bất tri bất giác làm tiêu tán bực bội trong ta. Nghe nàng nói xong toàn bộ, thế nhưng cũng học được rất nhiều.

Thấy nàng ở bên cạnh mở sách bài tập ra, ta thò lại gần chỉ ra mấy chỗ sai lầm. Nàng vẻ mặt sùng bái mà nói với ta nàng nhìn mấy con số này thật đau đầu, hy vọng ta có thể dạy nàng.

Vì thế buông toàn bộ kế hoạch phía sau, ta từng chút một dạy nàng cách làm, sai ở đâu, có mẹo gì. Dáng vẻ nàng ngoan ngoãn thậm chí làm ta cảm thấy có thêm một em gái. Cuối cùng cũng làm hết bài tập, nàng cảm ơn ta, từ một hộp giống như để đựng tiền giống như tích cóp đã lâu, đem mấy chục đồng nhét vào trong tay ta, đem một hòm thuốc dán hình Doraemon đưa cho ta.

Cũng không biết nàng đâu ra nhiều hòm thuốc như vậy, là vì Lam ca kia của nàng cũng thường xuyên bị thương sao? Sau đó nàng liền lôi kéo ta đến cửa sau, chặn một chiếc xe taxi:

- Phải chăm sóc mình thật tốt nhé, lần sau tốt nhất đem bọn họ toàn bộ đánh bẹp!

Nàng vẫy vẫy bàn tay trắng như phấn, trên mặt tràn đầy tươi cười xán lạn. Về đến nhà, ta mới hoảng hốt nhớ tới chính mình vừa rồi đã trải qua cái gì, trở về phòng tính tắm rửa rồi đi ngủ, bỗng thấy trong gương băng dán trên mặt, ta lại bỏ qua ý muốn tắm rửa. Thiếu nữ kia kêu ta một tuần đều không cần tắm rửa. Sau mới biết được nàng đang gạt ta.

Hôm sau, ta gọi điện thoại cho cha ta, nói mình muốn học quyền anh. Đầu bên kia điện thoại hắn trầm mặc một chút, vui mừng cười cười. Bởi vậy mấy năm kế tiếp, ta đều bởi vì lúc đó vô tri mà đắm chìm trong hối hận. Bị huấn luyện viên huấn luyện cực kỳ tàn ác gần nửa năm, thân thủ cùng dáng người ta đều tiến bộ rất lớn. Tuy rằng mặt ngoài nhìn không ra, cũng không giống kẻ cơ bắp, nhưng ta đã có thể một mình đấu năm tên lưu manh mà không bị thương.

Gấp không chờ nổi muốn báo tin vui cho thiếu nữ kia, ta kêu tài xế đem ta đưa đến phố buôn lúc trước. Chính là, ta không nhìn thấy khuôn mặt nhỏ kinh ngạc của nàng, mà là hài cốt nhà cửa bị lửa lớn thiêu đốt, cùng tin tức người dân lui tới đi ngang qua:

- Ai, thật đáng thương, một nhà ba người đều bị thiêu chết.

- Đúng vậy, hình như còn có bé gái mới 7 tuổi cũng ở trong... Nghe nói là báo thù.

- Hơn nửa đêm bốc cháy, nào có người cứu a, toàn bộ bị thiêu hết...

Toàn bộ đều... Thiêu chết sao? Cùng với bé gái kia? Ta muốn đi vào phế tích bên trong tìm kiếm tung tích của nàng, lại bị hàng rào cảnh sát ngăn lại. Thời điểm khi ta một lần nữa đến đó đã chỉ còn một đống tro tàn.