Chương 1: Đến trường học không một bóng người làm bài tập nhóm

Vì hoàn thành bài tập nhóm của thầy Lý hắc ám, thân là trưởng nhóm Tảm Hựu Nhi đành phải hẹn 4 gã thành viên cùng nhau đến trường học thảo luận. Nguyên nhân vì sao không chọn quán cà phê hay nơi nào khác là do nhóm nàng có 2 thành viên đặc biệt ầm ĩ, náo loạn, ngày thường đi học cũng là bọn họ gây chuyện nhiều nhất.Từ lần trước đi KFC bị tiểu tỷ tỷ cạnh bàn dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn, Hựu Nhi cũng không dám mang theo mấy người này tụ tập ở những chỗ ăn chơi đông người nữa. Mặc kệ là KTV hay những chỗ tụ tập liên hoan, da mặt nàng vốn rất mỏng, dù sao quấy rầy đến người khác cũng là hành vi không tốt.

Suy đi nghĩ lại thì chỉ có cuối tuần tại phòng học là thời điểm thích hợp nhất để làm bài tập nhóm. Báo cho bọn họ trước một ngày, Hựu Nhi đến phòng học sớm để chuẩn bị tài liệu. Bài tập nhóm lần này là quan sát tổ kiến. Nàng đã đặt mua trên mạng một rương tổ kiến sinh thái, nhưng 4 người bọn hắn đều kêu không có thời gian, cho nên bài tập quan sát đều do nàng một mình hoàn thành.

Nhưng mà báo cáo tổng thể quan sát tổ kiến nàng không thể nào giúp 4 người không chịu làm gì kia viết được. Đem rương tổ kiến đặt ở trên bục giảng, lại chuẩn bị đồ ăn, nước uống cho lũ kiến xong xuôi Hựu Nhi ngồi vào chỗ mình đợi 4 thành viên còn lại đến.

Chờ một lúc, Tảm Hựu Nhi nghĩ lấy điện thoại xem mấy giờ thì tìm chỗ nào cũng không thấy.

- Điện thoại của mình chạy đi đâu ta? Sẽ không bị đánh mất đi...

Nàng mở cặp sách đặt trên đùi, lật tung đồ vật bên trong để tìm mà không thấy. Hựu Nhi ôm đầu oán niệm, nhỏ giọng kêu, nhụt chí đập đầu lên bàn vài cái, cuối cùng vẫn là quyết định quay lại đường cũ xem có bị rớt trên đường hay không.

Phòng học ở khu dạy học tầng 3, vừa mới xuống đến tầng thứ 2 nàng liền thấy Tống Loan cùng Kha Hoằng Danh ở chỗ ngoặt hành lang đang tranh chấp cái gì đó. Hai người biểu tình đều cực kỳ hung ác, tựa như giây tiếp theo có thể xông lên đánh nhau.

Tảm Hựu Nhi bất đắc dĩ mà thở dài. Hai người kia tuy cùng một nhóm nhưng lúc nào cùng nhìn nhau không hợp mắt, thường xuyên bởi vì đủ loại nguyên nhân mà nảy sinh xung đột. Nàng phụ trách hòa giải mối quan hệ của hai người này đều mệt đến muốn từ bỏ.

- Các cậu làm tớ đợi một mình trong phòng học lâu như vậy là để ở chỗ này cãi nhau sao?

Đúng lúc hai người định nắm chặt tay lao vào nhau thì thanh âm của nàng được phóng đại qua mấy bức tường vang lên. Tống Loan nghe thấy tiếng nàng thì xoay người lại.

- Hựu Nhi, cậu sao lại xuống dưới này?

Vẻ mặt của hắn trong nháy bắt biến thành bộ dáng ôn nhu. Người vừa chau mày, toàn thân tỏa ra lệ khí giống như chỉ là ảo giác của Hựu Nhi. Xem nhiều lần hắn nhanh chóng biến đổi sắc mặt, Tảm Hựu Nhi một chút phản ứng cũng không có. Nàng ngồi xổm lên bậc thang, hai tay chống khuôn mặt nhỏ, lông mày hơi chau lại:

- Tớ đi tìm di động, khả năng bị rơi mất trên đường.

- Lộ quần lót rồi kìa, đồ ngốc.

Kha Hoằng Danh khoanh tay trước ngực dựa vào tường, ánh mắt như có như không mà nhìn về phía Tảm Hựu Nhi, giọng nói ghét bỏ:

- Như thế nào mỗi lần tôi cùng hắn ta sắp đánh nhau thì cậu lại đuổi tới vậy. Cậu có phải hay không gắn camera trên người tôi?

- Tớ thà tình nguyện đem camera đặt ở cửa sau trường học, cả ngày xem người ta hút thuốc cũng không cần đến xem cậu. Mỗi ngày bày ra bản mặt khó coi chết đi được.

Nhanh chóng đứng lên, Hựu Nhi lỗ tai có chút ửng đỏ. Nhưng nàng đối với Kha Hoằng Danh độc miệng, một chút hảo cảm cũng không có.

Chỉ dùng vài giây khôi phục bình tĩnh, Kha Hoằng Danh lập tức đối chọi gay gắt mà phản bác nàng.

- Đúng. Là tôi khó coi. Cậu đi mà xem tên ẻo lả tiểu bạch kiểm Tống Loan, tôi xấu xí đi vào phòng học ngủ trước đây.

Kha Hoằng Danh nói xong liền đút hai tay vào túi quần rồi đi vòng qua 2 người họ, lười nhác hướng lầu 3 phòng học đi đến. Thời điểm đi qua Tống Loan, ánh mắt hai người giao nhau phảng phất như có tia lửa.

Hắn cố ý đâm một cái vào người Tảm Hựu Nhi, ánh mắt tràn đầy uy hiếp.

- Nên tức giận là tớ mới phải, cậu ta phát bực cái gì chứ...

Đỡ đầu vai xoa xoa, Tảm Hựu Nhi quay đầu nhìn bóng dáng Kha Hoằng Danh, xoay người lại bất mãn lẩm bẩm.

- Cậu ta tính khí vốn như vậy. Đừng quản cậu ta. Chúng ta cùng nhau đi tìm điện thoại đi Hựu Nhi.

Kha Hoằng Danh thân ảnh biến mất ở chỗ rẽ, Tống Loan đôi mắt cũng cong lên, ánh mắt mềm mại nhìn Hựu Nhi, đưa ra chủ ý cùng nhau đi tìm di động.

- Tốt nha! Dù sao cậu đi phòng học cũng sẽ cùng cậu ta gây nhau. Chúng ta đi thôi... Kha Hoằng Danh rốt cuộc làm sao lớn lên tới giờ mà còn không bị đánh chết chứ? Tức chết đi được!

- Mỗi lần tớ muốn cùng cậu ta đánh nhau, cậu đều không cho. Cho nên nói, không chừng là Hựu Nhi sai đó.

- Hửm... Tóm lại học sinh đánh nhau là không tốt. Chờ cậu ta ra xã hội sẽ có người giáo huấn. Hừ!

Hai người vừa nói vừa hướng dưới lầu đi đến, thanh âm ngươi tới ta đi cũng chậm rãi tiêu tán ở hành lang, chỉ để lại ít hồi âm chứng minh họ đã tới.

Vừa mới nói muốn đi tới phòng học trước, Kha Hoằng Danh từ sau tường đi ra. Hắn giấu mặt trong bóng tối, ánh mắt phức tạp hướng dưới lầu xem, đứng khoảng mười mấy giây hắn mới xoay người rời đi.

Một đường dọc theo đường đến phòng học trở về, lại đến cổng trường học cũng không có phát hiện tung tích điện thoại, Tảm Hựu Nhi buồn rầu mà che lại cái trán, tự hỏi chính mình đến tột cùng đặt đem nó ở chỗ nào, lại như thế nào cũng nghĩ không ra.

- Có lẽ Hựu Nhi đem điện thoại để ở nhà không có mang đến, cậu luôn vứt đồ đạc bừa bãi không phải sao?

Tống Loan vươn tay xoa xoa đầu Hựu Nhi, hơi mang hài hước, ôn nhu trêu chọc nàng. Rõ ràng phương diện học tập cũng không kém, nhưng về mặt ném đồ lung tung thì phải gọi là thiên tài.

- Tớ không nhớ rõ có đem để ở nhà hay không? À... hiện tại mấy giờ rồi Tống Loan?

Trầm tư suy nghĩ hết 3 phút, Hựu Nhi nhớ tới mục đích đến trường của bọn họ. Thời gian hẹn gặp hình như cũng qua từ lâu rồi đi. Hai tên còn lại giờ này còn chưa đến sao? Bọn họ có nghĩ làm báo cáo không vậy?

- Ừm... Hiện tại là 3 giờ rưỡi chiều. Hay là chúng ta về phòng học trước đi. Biết đâu lại ở trong phòng học cũng không biết chừng.

Nâng cổ tay lên xem đồng hồ, Tống Loan nói cho Hựu Nhi thời gian đại khái sau đó khuyên nàng về phòng học đem nhiệm vụ hoàn thành trước.

- Nói cũng đúng. Chẳng qua có lẽ đến cơm chiều đều không kịp ăn. Đi mau đi mau.

Hựu Nhi giữ chặt tay Tống Loan, hướng khu dạy học chạy tới. Dù sao trong di động cũng không có đồ vật gì quan trọng. Nhiều lắm mấy tấm ảnh tự sướng có khả năng bị người khác thấy mà thôi. Lại mua một cái là được, hiện tại việc cấp bách là đem bài tập hoàn thành đã.

Bị giữ chặt trong nháy mắt có chút kinh ngạc, Tống Loan nhìn về phía Hựu Nhi nắm lấy tay mình, đôi mắt cong cong mỉm cười, trong ánh mắt hiện lên vài tia khác thường. Sau đó hắn đuổi kịp Hựu Nhi phía trước, nắm lấy tay nàng hướng phòng học chạy.