Chương 4

Khi hắn đang rửa sạch đồ vật trong cơ thể Lâm Tu Ngôn, bị đối phương kẹp chặt khiến hắn nhịn không được lại tới một phát nữa.

“Anh, anh quả nhiên là hỗn đản.”

Lâm Tu Ngôn có chút yếu ớt nói với người đã tắm rửa sạch sẽ cho mình.

Cao Tề hôn lên mặt cậu một cái: “Ừ, anh là hỗn đản, tên hỗn đản như anh nhất định không tha cho em nếu em thông đồng với người khác, còn sẽ tức giận bởi vì em nghi ngờ anh. Lần sau nếu em còn dám làm hai việc này, anh thật sự sẽ đem nhốt em trong nhà dạy dỗ hơn mười ngày.”

Sự tức giận và buồn ngủ của Lâm Tu Ngôn nhanh chóng biến mất, cậu nhìn Cao Tề môi run rẩy: “Anh…… Anh……”

Thấy dáng vẻ này của cậu, Cao Tề nheo mắt lại: “Làm sao, biểu hiện như vậy ý là em sẽ cùng người khác thông đồng? Hay là hoài nghi anh đi ra ngoài thông đồng?”

Lâm Tu Ngôn bị nói đến nóng nảy, dứt khoát cắn một ngụm lên vai Cao Tề trên, rầu rĩ mà nói: “Em không thích mấy thứ kia.”

Cao Tề nghe vậy cười: “Thật sự không thích sao?”

“Nói không thích chính là không thích, chẳng lẽ anh cảm thấy em sẽ thích mấy loại đồ vật giống vậy sao?”

Giọng nói của Lâm Tu Ngôn nghe hơi rầu rĩ, Cao Tề nghe vậy thở dài “Vậy làm sao bây giờ, em không tiếp thu được nó, vậy tương đương với việc em không tiếp thu được anh, haizzz, xem ra phải nghĩ biện pháp làm em tiếp thu nó.”

Lâm Tu Ngôn nghe vậy nhìn thoáng qua Cao Tề: “Em không tiếp thu được mấy thứ đó cùng với không tiếp thu được anh có quan hệ gì? Ái nhân của em là anh chứ không phải nó.”

“Ừ, nói như vậy không sai, nhưng nó cũng là một bộ phận của anh mà.”

Lâm Tu Ngôn dứt khoát nằm đưa lưng về phía hắn, buồn bực nói: “Dù sao em cũng không thích, mấy thứ đó lạnh như băng, cảm giác thật kỳ quái, nếu anh còn dám dùng, về sau không được phép lên giường của em nữa.”

“À? Phải không? Nhưng trước đó anh thấy em bị nó thao đến thất thần.”

Hai tai Lâm Tu Ngôn nghe vậy đỏ bừng, nhưng trong giọng nói lại có tức giận: “Cao Tề!”

Cao Tề bĩu môi, nói trắng ra, hắn còn muốn xem lại bộ dạng kia của Lâm Tu Ngôn. Nhưng bây giờ, hắn đành phải thôi.

“Được được rồi, thua em rồi, ngủ đi, không còn sớm.”

Cao Tề nằm xuống bên cạnh cậu , đôi tay vòng lấy eo Lâm Tu Ngôn, Lâm Tu Ngôn đêm nay bị giày vò quá mức, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, cả người cậu chôn ở trong l*иg ngực Cao Tề, vừa cử động liền cảm thấy eo lưng đau nhức, cậu căm giận nghiến răng, nhìn thân thể trước mắt, hận không thể cắn một cái, nhưng dù sao cũng nhịn xuống kịp thời.

Cao Tề sớm đã tỉnh, hắn muốn nhìn Lâm Tu Ngôn sẽ có hành động gì, bất quá không nghĩ tới đối phương chỉ an tĩnh mà ngốc trong l*иg ngực hắn.

Lâm Tu Ngôn giật giật, muốn rời giường, cánh tay Cao Tề ôm càng chặt, hắn nói: “Thức dậy sớm như vậy làm cái gì, ngủ tiếp đi.”

Lâm Tu Ngôn tức giận đẩy đẩy thân thể hắn: “Không còn sớm, đi ra, em đói bụng.”

Cao Tề nghe vậy đành phải bất đắc dĩ đứng dậy, hắn sờ soạng mặt Lâm Tu Ngôn một phen, ngữ khí tràn ngập bất đắc dĩ: “Vậy em đi rửa mặt đi, anh đi làm bữa sáng.”

Lâm Tu Ngôn trở mình nằm bò, thuận miệng lên tiếng.

Eo cậu hiện tại khó chịu quá trời, chỗ ở mặt sau tối hôm qua bị sử dụng quá độ, hiện tại cũng không thoải mái, cả người đều không muốn nhúc nhích.

Nửa giờ sau, Cao Tề đã làm xong bữa sáng, trở lại phong ngủ thấy Lâm Tu Ngôn vẫn còn nằm ì ở trên giường, khác một cái là đang cầm điện thoại nói chuyện phiếm với người khác, hắn đi qua giật lấy điện thoại của Lâm Tu Ngôn, có chút bất đắc dĩ: “Nói đói bụng còn không mau đứng dậy?”

“Anh không biết xấu hổ mà còn nói à, hiện tại toàn thân em khó chịu vô cùng, không muốn làm gì hết.”

Lâm Tu Ngôn tưởng tượng đến chính mình tối hôm qua bị đối đãi như thế nào, liền phát hoả, trước hết người sai rõ ràng chính là Cao Tề! Vì cái gì đến cuối cùng ngược lại là cậu chịu tội, nghĩ đến điểm này, cậu hừ lạnh: “Cao Tề, anh thật là thật quá đáng!”

Lâm Tu Ngôn lấy lại điện thoại từ tay Cao Tề, tiếp tục cùng người khác nói chuyện phiếm, Cao Tề ở một bên ôn nhu nói: “Đúng rồi, là anh quá mức, em mau đứng lên, bữa sáng nguội rồi thì em ăn cái gì, tí nữa lại tám với người khác.”

Lâm Tu Ngôn nghe vậy bụng lộc cộc một tiếng, cậu đột nhiên đứng dậy, sau đó lại bởi vì liên lụy đến chỗ kia mà ai da một tiếng.

Cao Tề khẩn trương nói: “Làm sao vậy?”

Lâm Tu Ngôn trừng hắn một cái: “Còn không phải tại anh!”

“Không phải bị sưng chứ?”

Cao Tề có chút lo lắng, muốn kiểm tra tình trạng của Lâm Tu Ngôn, Lâm Tu Ngôn hất bay tay hắn: “Stop, anh đừng chạm vào em, em muốn rời giường ăn cơm.”

“Thế thì ăn cơm xong thì bôi thuốc.”

Cao Tề đành phải lui một bước.

Lâm Tu Ngôn đồng ý, sau khi xuống giường dùng tư thế không mấy tự nhiên để đi rửa mặt.

Nguyên một ngày, Lâm Tu Ngôn ngồi vô cùng khó chịu, đứng cũng khó chịu, phiền muộn đến nỗi thậm chí muốn đuổi Cao Tề ra ngoài.

Cao Tề nói một đống lời hay ý đẹp mới có thể trấn an cảm xúc của Lâm Tu Ngôn. Giờ cơm chiều, Lâm Tu Ngôn ngồi ở ghế trên, dưới mông lót miếng đệm mềm, cậu chống cằm nhìn Cao Tề bưng cơm, Cao Tề vừa ngồi xuống đã hỏi: “Lúc trước em nhìn thấy anh hôn người kia, anh giải thích cho em, sao lại thế này?”

Cao Tề suy nghĩ đến điều mà hạ Lâm Tu Ngôn nói, tức khắc bất đắc dĩ, “Đó hoàn toàn là hiểu lầm, đối phương là một nhân viên thuộc công ty anh và cô ấy đã uống quá nhiều trong bữa tiệc mừng đêm đó, phân biệt mọi người không rõ ràng lắm, bắt lấy anh liền tiến lại gần, nhưng anh thề, anh thật sự không hôn cô ấy!”

Ba ngón tay Cao Tề chỉ lên trời, Lâm Tu Ngôn nhấp môi dưới, hồi tưởng lại cảnh tượng lúc trước mình nhìn thấy, bởi vì lúc ấy Cao Tề đưa lưng về phía mình, mà tay của người nọ lại đặt trên vai Cao tề, vì thế cậu……

Nghĩ vậy, Lâm Tu Ngôn không tự chủ được mà khụ một tiếng, giấu đầu lòi đuôi nói: “Ăn cơm.”

Cao Tề nhìn cậu vài lần, gắp cho cậu mấy đũa đồ ăn, đột nhiên ý thức được cái gì, trong mắt loé lên một tia sáng, trên mặt ủy khuất: “ Hoá ra em không tin cách anh làm người.”

Lâm Tu Ngôn trầm mặc, cậu không biết nên nói cái gì mới tốt, kỳ thật việc này hơi chút tưởng tượng, liền biết Cao Tề không có khả năng xuất quỹ, nhưng cậu không chỉ bị kí©h thí©ɧ tới rồi, còn…… Còn đi quán bar tưởng có một đêm tình với người khác để trả thù Cao Tề. Cái này xem ra, sai hoàn toàn là ở cậu……Tốt rồi, giờ cậu nói cái gì đều không chiếm lý.

“Mấy ngày nữa là đến sinh nhật của anh…… Kết quả……”

Giọng nói của Cao Tề tràn ngập ủy khuất, phảng phất đang lên án Lâm Tu Ngôn.

Lâm Tu Ngôn tự biết đuối lý, cậu hàm hồ nói: “Thực xin lỗi, Cao Tề. Em về sau sẽ không hiểu lầm anh nữa.”

Cao Tề thở dài một hơi, âm thanh như cũ ủy khuất: “Anh không có tâm trạng ăn uống, đi làm việc khác vậy.”

Mấy ngày tiếp theo, Cao Tề cũng không ăn uống gì, Lâm Tu Ngôn hối hận chính mình lúc trước vì sao không bình tĩnh ngẫm nghĩ lại, dẫn tới Cao Tề bị việc này làm cho không thoải mái.

Ngày mai chính là sinh nhật Cao Tề, Lâm Tu Ngôn nắm chặt tay, hạ quyết định bằng bất cứ giá nào cũng sẽ dỗ được hắn.