Chương 1

Lâm Tu Ngôn không ngừng đổ rượu vào trong miệng, nghĩ đến cảnh tượng vừa nhìn thấy không lâu trước đây, lửa giận gần như tràn đầy tràn đầy tâm trí.

Cao Tề cùng một người khác hôn môi!

Lâm Tu Ngôn vừa nghĩ đến trường hợp này, nhịn không được cười lạnh một tiếng, cũng đúng, có lẽ đối với hắn mà nói mình đại khái đã là người cũ.

Cậu lại rót ly rượu vào bụng, lúc này có người ngồi vào vị trí kế bên cậu, quàng lấy cổ cậu, mùi trên người đối lập tức xông vào khoang mũi của Lâm Tu Ngôn.

Người nọ dán ở bên tai Lâm Tu Ngôn, như có như không liếʍ vành tai cậu một chút, ái muội nói: “Tiên sinh, làm một lần không?”

Lâm Tu Ngôn nghe vậy nở nụ cười, nắm tay người nọ kéo xuống, chuyển từ bị động sang chủ động, đè nặng cái ót của đối phương, rồi sau đó hôn lên.

Không đợi miệng cậu đυ.ng vào mặt người đối diện, thì quần áo đã bị lôi kéo về phía sau.

Lâm Tu Ngôn bị bất ngờ trở tay không kịp, suýt chút nữa thở không ra hơi, cậu hùng hùng hổ hổ nhìn về phía đầu sỏ gây tội, sau khi nhìn thấy khuôn mặt đối phương, đột nhiên cười: “Cao Tề? Anh không bồi mỹ nhân bé bỏng của anh đi, tới đây làm cái gì, xem tôi cùng người khác làʍ t̠ìиɦ sao?”

Lâm Tu Ngôn tiến sát vào khuôn mặt kia, cười khẽ đè lên môi Cao Tề.

Cao Tề ánh mắt tối sầm lại, nắm lấy tay cậu, sau đó nói với con người còn đang sững sờ một bên: “Ngượng ngùng, em ấy là người của tôi.”

Cao Tề đưa Lâm Tu Ngôn trở về chung cư, Lâm Tu Ngôn ở trước cửa ném tay Cao Tề ra, thân thể cậu lắc lư, sau đó đỡ lấy tường: “Anh làm gì?”

Cao Tề nhìn Lâm Tu Ngôn, đưa tay kéo cậu vào phòng không dung kháng cự, lạnh lùng nói: “Tắm rửa.”

Lâm Tu Ngôn tùy tiện nằm xụi lơ trên ghế sô pha, không nhúc nhích.

Cao Tề đứng trước mặt cậu, tựa hồ đang cảnh cáo: “Đừng làm cho anh phải động thủ.”

Lâm Tu Ngôn lười biếng mở to mắt, nhìn vẻ mặt tức giân của Cao Tề, cười: “Làm sao? Ghen à? Ha, anh không phải có mỹ nhân trong tim à, làm sao còn đến ăn dấm của tôi?”

Cao Tề mím môi, hắn không hài lòng về việc Lâm Tu Ngôn không chịu tin tưởng hắn.

Lâm Tu Ngôn nhắm mắt, không muốn để ý tới Cao Tề.

Cao Tề hiển nhiên bị loại thái độ này của cậu chọc giận, hắn tự hỏi bản thân chưa từng xuất quỹ, Lâm Tu Ngôn thì ngược lại, đầu tiên là chiến tranh lạnh với hắn, sau đó lại chạy tới loại quán bar ngư long hỗn tạp đi thông đồng người khác.

Cao Tề giận dữ bật cười.

Nhiệt độ trong chung cư giảm mạnh, Lâm Tu Ngôn mở to mắt liền thấy vẻ mặt phẫn nộ của Cao Tề, cậu không sợ chết mà nhìn Cao Tề, khıêυ khí©h nói: “Sao anh còn ở đây? Không bồi mỹ nhân của anh sao?”

Cao Tề càng giận càng cười: “Bồi, đương nhiên bồi.”

Lâm Tu Ngôn nghe hắn trả lời, trong lòng lạnh một nửa, nhắm mắt lại không muốn nhìn Cao Tề nữa.

Giây tiếp theo, cậu bị ôm lên, Lâm Tu Ngôn bất ngờ mở mắt, lạnh giọng nói: “Anh làm cái gì?”

Cao Tề cười lạnh: “Bồi mỹ nhân nhà anh.”

Lâm Tu Ngôn chỉ cảm thấy mình như là bị cười nhạo, cậu vô cùng tức giận: “Anh!”

Ngay sau đó cậu bị Cao Tề không chút do dự ném vào bồn tắm, tức khắc mông đau đớn một trận, trực giác của cậu cảm thấy không ổn, lắc lư muốn đứng dậy, trên chân đột nhiên có một vật quấn lên, cậu kinh hãi, xung quanh bồn tắm bị che kín bởi dây leo màu xanh.

Lâm Tu Ngôn đang say tức khắc tình táo một nửa: “Cao Tề, đem mấy thứ này thu hồi đi!”

Cao Tề lo tự mình điều chỉnh nhiệt độ của nước, không để ý tới cậu.

Những dây leo đó theo cẳng chân của Lâm Tu Ngôn leo thẳng lên trên, cậu muốn thoát khỏi nơi này, lại bị dây leo từ trái phải toát ra cuốn lấy đôi tay, mà hai chân của cậu lúc này cũng bị dây leo kéo ra.

Trên người Lâm Tu Ngôn một mảnh mồ hôi lạnh, nhớ lại, Cao Tề trên giường căn bản sẽ không dùng những thứ này.

“Cao Tề!”

-----------------------------------

Một bộ truyện Mị định ra sau, cũng mới edit đc chút ít à! Nhưng giờ Mị không thể edit tiếp mấy bộ kia được nên đăng những chương đã edit của bộ này lên để mọi người đọc giải trí :>