Chương 42: Thiên Cơ Cốc

Chương 42: Thiên Cơ Cốc (Nữ trang play, 'tiểu nương tử' bị Cốc chủ đại nhân đè trên giường ȶᏂασ đến kêu tướng công)

"Thiên Y ca ca đừng như vậy... Lát nữa huynh còn phải gặp... Ưʍ... Quản gia..."

Phượng Thiên Y vùi đầu vào gặm cắn cần cổ 'phu nhân' của hắn, 'phu nhân' kia run rẩy ngẩng đầu, ngũ quan tinh xảo lại xinh đẹp, không phải Cố Trường An thì là ai chứ.

"Bảo bối không cho Thiên Y ca ca chạm vào em hai tháng rồi, mấy người kia lát nữa gặp sau, bây giờ để ta hạ hỏa đã." Phượng Thiên Y thở dốc nói, gấp gáp cởϊ qυầи áo cậu ra, lúc nhìn thấy cặρ √υ" trắng nõn được bao bọc trong cái yếm đỏ kinh thì mắt hắn đỏ lên, trực tiếp cắn lên núʍ ѵú nho nhỏ đã bị hắn xoa lớn không ít cách một lớp yếm.

"Ưʍ... Thiên Y ca ca... như vậy, như vậy rất kì lạ..." Cố Trường An ưỡn ngực, đôi mắt phủ đầy sương mù, cảm giác bị chơi đùa cách một lớp vải vừa kỳ lạ vừa xấu hổ.

Phượng Thiên Y biết cậu thích, hắn cười nhẹ một tiếng rồi dùng lực liếʍ mυ"ŧ, chơi ướt hai mảng lớn trên yếm, bàn tay to khó nhịn vén tà váy dài lên, cởi chiếc qυầи ɭóŧ mỏng manh xuống lộ ra cặp mông vểnh, hắn nhấc một chân cậu gác lên cánh tay mình, bàn tay to bao lấy c̠úc̠ Ꮒσα lộ ra giữa kẻ mông dùng sức xoa nắn.

"Ca ca... Ca ca nhẹ, nhẹ một chút..." Cố Trường An uốn éo rêи ɾỉ, tay nam nhân vừa nóng vừa thô, nhào nắn khiến cậu vừa tê vừa ngứa, lỗ nhỏ đã lâu không được chạm mẫn cảm lại đói khát, sâu bên trong ướt nước dầm dề.

"An nhi rõ ràng cũng muốn ca ca, trên đường lại cứ bướng bỉnh không cho ta chạm vào, An nhi nói xem có phải em nên bị phạt hay không?" Phượng Thiên Y cảm thấy lòng bàn tay ươn ướt, hắn cắm ngón giữa vào, lỗ thịt ướt nóng tức khắc cắn chặt lấy ngón tay hắn, cảm nhận được cơn khát tình của Cố Trường An, hắn tát một cái không nặng không nhẹ vào cánh mông non mịn kia.

Cố Trường An rên một tiếng, bĩu môi tủi thân nhìn hắn: "Là do Thiên Y ca ca quá đáng trước."

Hoá ra kể từ hôm Phượng Thiên Y trêu chọc Cố Trường An trên xe ngựa, sau khi tiểu Vương gia tỉnh lại đã khóc lớn một trận, uy hϊếp Phượng Thiên Y hứa rằng chưa đến Thiên Cơ Cốc thì không được chạm vào cậu, lúc đó cậu mới chịu ngừng rơi nước mắt. Thế nhưng tiểu Vương gia vẫn không chịu để, mãi cho đến tận mấy ngày sau có thích khách đến ám sát, Phượng Thiên Y vì cứu cậu nên bị thương nhẹ, lúc ấy Cố Trường An mới triệt để thôi không giận dỗi nữa, lại còn bị Phượng Thiên Y viện cớ 'an toàn' mà xúi cậu mặc nữ trang đóng giả làm phu thê với hắn, che tai mắt người ngoài. Như vậy, tuy Phượng Thiên Y không được ăn thịt, nhưng đôi mắt vẫn có thể ăn no một trận.

"Đúng đúng đúng, Thiên Y ca ca cấm dục hai tháng rồi cũng coi như bị trừng phạt rồi, có phải bảo bối nên khen thưởng cho ca ca một chút không?" Phượng Thiên Y hôn một cái lên miệng nhỏ của cậu, trên mặt viết rõ không có ý tốt.

Cố Trường An quả thực cũng muốn Phượng Thiên Y, chỉ là lần đó đã làm cậu sợ rồi, cậu thật sự không muốn xảy ra chuyện như vậy trên đường nữa. Bây giờ đã đến Thiên Cơ Cốc rồi, cũng không còn những chướng ngại tâm lý này nữa, thế nên cậu đỏ mặt nhỏ giọng hỏi: "Thiên Y ca ca muốn thế nào..."

Phượng Thiên Y cong môi, thì thầm gì đó bên tai Cố Trường An, đôi mắt cậu càng lúc càng mở to, cuối cùng khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng hết cả lên.

...

"Ưm ha... Thiên Y ca ca... Tướng, tướng công..."

Trên giường lớn, thiếu niên nhỏ bé yếu ớt nằm sấp trên người nam nhân cao lớn, thân trên trần trụi chỉ treo lơ lửng một cái áo yếm, váy dài dưới thân vẫn còn nguyên vẹn nhưng qυầи ɭóŧ sớm đã không còn tung tích. Nam nhân tách cánh mông trắng tuyết của cậu ra liếʍ láp c̠úc̠ Ꮒσα mềm mại giữa hai bắp đùi non mịn, đầu lưỡi to ra ra vào vào, mυ"ŧ hết nước da^ʍ chảy ra từ miệng nhỏ rồi lại đẩy nước bọt của mình vào bên trong, chơi đến vô cùng vui vẻ.

Thiếu niên lại không dễ chịu như hắn, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng mướt mồ hôi, khó nhịn níu chặt lấy y phục nam nhân, rêи ɾỉ gọi tên hắn, kết quả là bị nam nhân trừng phạt cắn lấy lỗ nhỏ, cậu đau đến mức sửa miệng ngay lập tức, nói xong hận không thể tìm cái lỗ chui vào cho rồi.

"Có phải nương tử cũng nên hầu hạ 'tiểu tướng công' rồi không, hửm?" Phượng Thiên Y hài lòng cười, ưỡn hạ thân phình to.

"Biết, biết rồi..." Cố Trường An yếu ớt trả lời, tay nhỏ run run cởϊ qυầи nam nhân phóng thích ©ôи ŧɧịt̠ bự đỏ sẫm hung tợn ra ngoài, mùi xạ hương tanh nồng nóng hầm hập phả vào mặt khiến toàn thân cậu nhũn ra, sau khi đầu lưỡi nam nhân lại lần nữa chọc vào trong c̠úc̠ Ꮒσα, cậu nhẹ thở gấp nắm lấy ©ôи ŧɧịt̠ hắn, mở miệng nhỏ ngậm lấy đầu khấc to bự.

"Ưm, sướиɠ quá, miệng nhỏ của nương tử thật mềm, lát nữa cần phải ngậm sâu hơn một chút." Phượng Thiên Y nheo mắt hưởng thụ, cắm hai ngón tay vào lỗ nhỏ mềm mềm ẩm ướt nhẹ nhàng đâm chọc khai thác, ánh mắt nhìn về phía ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ đang run rẩy đứng thẳng của cậu, hắn nhấc mông cậu lên, há miệng ngậm lấy ©ôи ŧɧịt̠ cậu không ngừng phun ra nuốt vào.

"Ha..." Cố Trường An phun đầu ©ôи ŧɧịt̠ ra khẽ kêu lên một tiếng, khóe mắt tràn ra nước mắt vui thích, ©ôи ŧɧịt̠ non nớt được nam nhân dùng kỹ xảo liếʍ mυ"ŧ vô cùng sung sướиɠ, sức lực toàn thân cậu như sắp bị rút cạn.

Phượng Thiên Y bất mãn vì cậu không mυ"ŧ gậy thịt của mình nữa, dùng ©ôи ŧɧịt̠ bự chọc chọc vào khuôn mặt nhỏ của cậu.

Cố Trường An được Phượng Thiên Y hầu hạ thoải mái, trong lòng vô cùng cảm động cũng muốn làm cho hắn sướиɠ, thế là cậu dùng khuôn mặt non mịn cọ cọ ©ôи ŧɧịt̠ thô to, lại lần nữa ngậm lấy nó, cẩn thận thu răng lại rồi cây gậy bự đến tận nơi sâu nhất, học theo Phượng Thiên Y nâng đầu lên để ©ôи ŧɧịt̠ bự thọc vào rút ra trong miệng, ©ôи ŧɧịt̠ của hắn làm cho khuôn mặt nhỏ của cậu phồng lên, nhưng ©ôи ŧɧịt̠ của hắn thật sự quá lớn, muốn ngậm hết vào là hoàn toàn không có khả năng, cho dù cậu đã cố gắng nuốt vào cổ họng thì vẫn còn dư một đoạn lớn, chỉ có thể dùng tay nhỏ an ủi, thỉnh thoảng lại xoa mạnh trứng dái một chút, nhất thời có chút lúng ta lúng túng.

Động tác ngây ngô của thiếu niên không những không khiến Phượng Thiên Y cảm thấy khó chịu, ngược lại còn làm hắn thú huyết sôi trào, đợi đến lúc cảm thấy vật nhỏ trong miệng chịu không nổi nữa muốn bắn mới vội nhả ra, dùng ngón tay nới rộng c̠úc̠ Ꮒσα đến mức có thể thấy được thịt đỏ non mềm bên trong, sau đó hắn thè lưỡi ra tiếp tục liếʍ láp.

Cố Trường An vốn sắp lêи đỉиɦ nhưng lại đột nhiên bị ép phải rời khỏi khuôn miệng thoải mái kia, cảm giác hụt hẫng làm cậu bất mãn vặn vẹo mông, nhưng rất nhanh cậu không rảnh mà bất mãn nữa, cái lưỡi lớn lần thứ hai lấp đầy lỗ nhỏ, ngón tay xấu xa cứ mãi đâm chọc điểm nứиɠ của cậu, kɧoáı ©ảʍ tê dại điên cuồng tràn vào đại não khiến thân thể cậu mềm nhũn bị ©ôи ŧɧịt̠ bự hung hăng chọc vào trong yết hầu.

"Ưʍ..." Cố Trường An thống khổ nhắm mắt lại, cổ họng nhỏ hẹp bị ©ôи ŧɧịt̠ bự nhét đầy, cảm giác hít thở không thông và lực mυ"ŧ quá mạnh dưới c̠úc̠ Ꮒσα làm cậu đồng thời cảm nhận được cơn thống khổ và vui sướиɠ đến tột cùng, kí©h thí©ɧ quá mức ngược lại khiến cậu thất thủ bắn tinh lên ngực Phượng Thiên Y.

Phượng Thiên Y bị kẹp đến hít sâu một hơi, nhưng hắn không dám lưu luyến loại cảm giác này, nhanh chóng rút ©ôи ŧɧịt̠ ra ôm cậu dựa vào trên người mình thuận khí cho cậu, trên mặt toàn là bất đắc dĩ: "Thật ngốc."

"Khụ khụ khụ..." Cố Trường An không ngừng ho khan, nghe lời nam nhân nói liền tủi thân đẩy hắn ra, kết quả sờ đến thứ mình đã bắn lên áo hắn thì lập tức rụt tay lại như thể bị bỏng.

"Nương tử nhà ta quả nhiên khác với người thường, có thể bắn ướt hết cả người tướng công." Phượng Thiên Y kéo tay nhỏ của cậu đặt lên mảng áo ướt đẫm trước ngực mình, hài hước nói.

"Khụ khụ, Phượng, Phượng Thiên Y huynh xấu lắm!" Cố Trường An phồng má lầm bầm.

Phượng Thiên Y cảm thấy thật thú vị, hôn lên mặt cậu một cái, vén tà váy của cậu lên xoa nắn cặp mông vểnh mềm mại, ©ôи ŧɧịt̠ bị liếʍ ướt đẫm bắt đầu cọ xát giữa kẽ mông cậu.

"Thiên Y..."

"Hửm?"

Cố Trường An run một cái, nhẹ giọng thỉnh cầu: "Tướng, tướng công, có thể cởi váy ra không?" Mặc quần áo của nữ tử, còn gọi nam nhân là tướng công thật sự làm cho cậu có loại ảo giác cho rằng mình là nữ nhi, thật sự vô cùng xấu hổ.

"Không được, tướng công muốn cứ để vậy mà ȶᏂασ bảo bối thật lâu." Phượng Thiên Y tàn nhẫn cự tuyệt, đè người dưới thân nắm lấy ©ôи ŧɧịt̠ bự chầm chậm nhét vào lỗ nhỏ mềm mại ẩm ướt đã mong nhớ hai tháng, sung sướиɠ nheo mắt lại.

"Ha... Quá lớn... vào, vào không được... Người xấu..." Khóe mắt Cố Trường An trào ra một giọt lệ, cắn môi đỏ tiếp nhận sự xâm nhập của nam nhân, lỗ nhỏ đã lâu không được chăm sóc cho dù đã được liếʍ rất mềm vẫn không thể nhận lấy nhiều như vậy chỉ trong một lần, có hơi đau nhức.

"Đừng sợ, nương tử nhiều nước như vậy, nhất định có thể ăn hết tướng công." Phượng Thiên Y xoa xoa mông giúp cậu không ngừng thả lỏng, cưng chiều hôn lên cái miệng nhỏ của cậu, thò tay vào trong áo yếm chơi đùa với vυ" thịt.

Cố Trường An rêи ɾỉ nói không nên lời, sợi dây đỏ buộc chặt trên cổ nhắc nhở cậu trên người mình đang mặc cái gì, tựa như nữ nhân phục vụ dưới thân phu quân của mình vậy, càng ngày càng thêm xấu hổ, c̠úc̠ Ꮒσα cũng càng lúc càng siết chặt, nhưng nam nhân vẫn cứ 'phốc' một tiếng cắm hết vào, cảm giác vừa đau vừa sướиɠ khiến toàn thân cậu không tự chủ được mà co rút.

"Miệng nhỏ của nương tử thật chặt." Phượng Thiên Y khép mắt tán dương, bóp mạnh mông thịt của nhóc con rồi chậm rãi thọc vào rút ra, đâm vào mấy lần liền dịu dàng nghiền qua điểm nứиɠ mẫn cảm của cậu.

"A... Thiên Y ca ca... " Cố Trường An rưng rưng rên khẽ, ngửa đầu ra sau để lộ cần cổ trắng ngần xinh đẹp, tay nhỏ không tự giác choàng qua cổ nam nhân.

"Bảo bối, gọi tướng công nào." Phượng Thiên Y cắn lên hầu kết yếu ớt của cậu mơ hồ nói, tốc độ đâm rút càng lúc càng nhanh, nam nhân bị cấm dục hai tháng không khỏi có chút thô bạo, hệt như dã thú giao cấu dùng lực đâm vào rút ra, thịt mềm càng đυ. càng mềm thuận theo ©ôи ŧɧịt̠ bự bị kéo ra lại nhét trở vào, kɧoáı ©ảʍ tê dại khiến dịch da^ʍ không ngừng trào ra, rất nhanh đã làm cho thân dưới hai người lầy lội không chịu nổi, trứng dái đánh 'bạch bạch' vào cánh mông trắng mịn đến đỏ bừng.

"Tướng công... Ưʍ... Tướng công..." Khuôn mặt Cố Trường An mê loạn, tiếng rêи ɾỉ mềm mại vừa ngọt lại ngoan ngoãn, hai chân khó nhịn gập lên rồi lại bị động tác va chạm của nam nhân làm xụi lơ, một chân buông thõng bên mép giường.

"Bảo bối thật ngoan, tướng công đυ. em có thoải mái hay không?" Phượng Thiên Y cười nhẹ, lại càng dùng sức, cắm đến toàn thân cậu không ngừng lay động đung đưa.

"Thoải mái... Tướng công... Thiên Y ca ca..." Não bộ Cố Trường An bị cơn kɧoáı ©ảʍ dồn dập ập vào càng lúc càng hỗn loạn, rêи ɾỉ lộn xộn, hô hấp vừa loạn vừa gấp gáp, c̠úc̠ Ꮒσα nóng tựa như bị đốt cháy, xương cốt rã rời đến độ ôm không nổi cổ nam nhân nữa mà vô lực ngã xuống trên gối.

"Có phải muốn bắn rồi không, tướng công dùng sức đυ. điểm nứиɠ của bé ngoan, ȶᏂασ cho em bắn được không nào?" Phượng Thiên Y liếʍ nước bọt trào ra khỏi miệng cậu, thở gấp hỏi.

"Ha a... Được, được... Tướng công... Ưʍ..." Cố Trường An híp đôi mắt hạnh thất thần, ngoan ngoãn nghe lời nam nhân, hắn nói cái gì thì chính là cái đó, c̠úc̠ Ꮒσα vô thức siết chặt ©ôи ŧɧịt̠ thô to.

"Đĩ da^ʍ!" Phượng Thiên Y gầm nhẹ một tiếng, đâm mạnh vào điểm yếu ớt nhất gồ lên trong cái động nhỏ.

"A a... Tướng công nhẹ... ưʍ... Mạnh quá..."

Cố Trường An bị ȶᏂασ đến run giọng không ngừng kêu nhỏ, cả người rung rinh như lá rụng trong gió, cũng không biết là cậu tự run hay là do bị nam nhân đâm chọc, kɧoáı ©ảʍ như điện giật kéo dài không dứt, ép cậu nức nở không ngừng, đôi mắt trợn trắng, chưa đến mấy trăm cái đã bị đυ. đến bắn ra.

Phượng Thiên Y điên cuồng thọc vào rút ra trong lỗ mềm đang co rút sau cao trào của thiếu niên, không biết qua bao lâu, lúc tiếng kêu của cậu trở nên suy yếu mới thở hổn hển xuất tinh vào trong cơ thể mất hồn của cậu, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi bắn đầy một bụng cậu hoà quyện cùng với nước da^ʍ trong c̠úc̠ Ꮒσα, cuối cùng hắn đè mạnh trên người thiếu niên, cong môi dịu dàng vuốt ve toàn thân cậu.

"Thiên Y ca ca..." Cố Trường An nghỉ một lát mới chậm rãi ôm lấy Phượng Thiên Y lần nữa, nhắm hai mắt thân mật dụi dụi mặt vào hắn, giọng nói mềm dính nũng nịu.

"Vậy mà bảo bối còn tàn nhẫn không cho ca ca chạm vào tận hai tháng, rõ ràng bảo bối cũng vô cùng thoải mái." Phượng Thiên Y bị cậu cọ đến mềm lòng, hôn cậu hai cái.

Mặt Cố Trường An có chút đỏ, hơi xấu hổ khi phải thừa nhận rằng điều mà Phượng Thiên Y nói là thật, cậu bĩu môi: "Còn không phải là do huynh thích xằng bậy sao, phải phạt huynh!"

Phượng Thiên Y bật cười, đánh lên mông nhỏ của cậu: "Bé con thật to gan, còn dám phạt ta?"

Cố Trường An cử động cơ thể đau đớn rên lên một tiếng, sau đó đôi mắt từng chút từng chút trừng to: "Huynh, huynh sao lại.."

"Lương thực tích trữ suốt hai tháng sao có thể một lần đã đủ, hôm nay nương tử đành vất vả một chút rồi." Phượng Thiên Y cười tà ác vô cùng, lợi dụng chất lỏng còn lưu lại bên trong, ©ôи ŧɧịt̠ bự lần nữa cứng lại chậm rãi đâm chọc.

"Huynh xấu lắm... Ưʍ..." Khuôn mặt nhỏ của Cố Trường An nhăn lại, đánh vào bả vai hắn.

Nhưng rất nhanh, tiểu nương tử cũng không còn sức cáu kỉnh nữa, bị ȶᏂασ đến độ chỉ có thể phát ra tiếng rêи ɾỉ êm tai.