Chương 4: Đêm sinh nhật

Chương 4: Đêm sinh nhật (Người xa lạ đυ. hai cái miệng nhỏ của Tiểu vương gia đến mở toang)

"A... Ha a... Chậm, chậm một chút... Hức hức... Quá lớn..."

Thiếu niên vùi nửa bên mặt vào gối đầu, tiếng rêи ɾỉ nức nở đứt quãng, cảm giác trướng đau bị phá trinh và cảm giác bị ©ôи ŧɧịt̠ bự đâm thọc đến nóng rát tra tấn cậu đến hít thở không thông.

"A... Quả nhiên là trời sinh làm đĩ da^ʍ, c̠úc̠ Ꮒσα vừa khít vừa trơn, còn phun nước."

Nam nhân nâng một chân thiếu niên đặt lên trên vai, để thiếu niên treo nửa người trong không trung, mông càng mở rộng hơn, cái hông cường tráng không ngừng nắc mạnh, từng chút từng chút đυ. vào chỗ sâu nhất trong c̠úc̠ Ꮒσα.

"Không... Ha a... Đừng nói... Ưʍ... Người xấu..." Cố Trường An khóc lóc lắc đầu, lời nói sỉ nhục làm c̠úc̠ Ꮒσα cậu dâng lên cảm giác trống trãi, được ©ôи ŧɧịt̠ bự từng cái đυ. vào xua tan đi cảm giác trống trải này, lúc đầu còn khó chịu, sau đó dần dần biến thành sướиɠ đến tê tê dại dại, mới vừa rồi ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ bị đau đớn mềm rũ bây giờ lại ngẩng đầu lên.

Nam nhân yêu chết dáng vẻ thiếu niên ở trên giường bị hắn đυ. đến khóc, thấy cậu đã quen dần, hắn cong môi, bắt đầu dùng sức thọc vào rút ra mạnh hơn, ©ôи ŧɧịt̠ bự đỏ sậm đυ. liên tục làm c̠úc̠ Ꮒσα co bóp lại, từng luồng dâʍ ɖị©ɧ bị rút ra nhưng nhanh chóng bị cắm trở vào, làm dâʍ ɖị©ɧ đặc sền sệt biến thành bọt mịn. Cú© Ꮒσα non mềm đã bị đυ. biến thành màu đỏ tươi, thịt c̠úc̠ Ꮒσα hồng hào mê người không ngừng bị kéo ra bên ngoài cơ thể, ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ dâʍ đãиɠ rung lắc trong không khí. Nam nhân nhìn thấy mắt càng đỏ ngầu hơn, du͙© vọиɠ trổi dậy càng nắc mạnh không nương tay.

"A... Chậm một chút, nhẹ chút... Ha a nhanh quá... Chịu, chịu không nổi... Người xấu... Chậm một chút..."

Cố Trường An bị đυ. đến điên đảo, tất cả cảm nhận đều tập trung vào c̠úc̠ Ꮒσα, cậu chưa bao giờ nghĩ đến nơi dùng để bài tiết lại có thể mang đến cảm giác sung sướиɠ dâʍ đãиɠ như thế này, thân thể mềm mại vô lực giống như con thuyền nhỏ rách tả tơi, liên tục bị cơn sóng tìиɧ ɖu͙© đập vào chìm nghỉm xuống đáy biển, bị du͙© vọиɠ nhấn chìm không lối thoát.

"A... người xấu có thể đυ. em sướиɠ như vậy sao, nước miếng còn không giữ được?"

Nam nhân cười tà mị, cúi người thô lỗ liếʍ nước miếng thiếu niếu niên vô thức chảy ra, sau đó liếʍ khuôn mặt nhỏ non mềm như đậu hủ của thiếu niên đến đỏ ửng.

"A... Vẫn, vẫn là người xấu..." Thiếu niên chu chu cái miệng nhỏ.

Nam nhân "chụt" hôn một phát vào cái miệng nhỏ đỏ ửng trước mặt, lại tàn nhẫn đυ. vào c̠úc̠ Ꮒσα, khó hiểu nói: "Miệng nhỏ cùng c̠úc̠ Ꮒσα phía dưới đều mềm mại như nhau, nhưng cái miệng phía trên sao lại cứng như thế hử?"

Cố Trường An bất chợt đỏ mặt, dứt khoát quay đầu không để ý tới nam nhân nữa, chỉ cắn nửa môi đáng thương vô cùng, thỏ thẻ: "Ưʍ... Nhẹ thôi..."

"Được, em nói nhẹ vậy thì nhẹ."

Nam nhân đột nhiên trở nên dễ bảo, òm ọp thọc vào chỗ sâu nhất lập tức dừng lại ở đó, chậm rãi thúc eo thọc vào c̠úc̠ Ꮒσα ấm nóng, hưởng thụ vách thịt non mềm co bóp. Vừa rồi đυ. trong chốc lát, hắn cũng không nóng nảy như vậy, đổi nhiều cách đυ. thiếu niên dưới thân. Bàn tay to vuốt ve chân vô lực đang gác trên vai mình, ©ôи ŧɧịt̠ bự chôn giữa hai đùi lưu luyến không rời.

Cứ như vậy, nam nhân vẫn cứ thoải mái, chỉ có thiếu niên khó chịu vì da^ʍ dược làm c̠úc̠ Ꮒσα ngứa ngáy.

"Không, không cần đυ. như vậy... Ngứa quá... Ha a... Thật là khó chịu... Hức hức... Ngươi lại ức hϊếp ta..."

Cố Trường An vặn vẹo thân thể, đôi mắt bị che kín trừng về phía nam nhân, hận đến muốn cắn chết hắn.

"Oan ức quá, là em nói muốn làm nhẹ." Nam nhân ra vẻ vô tội, thọc vào cũng thong thả hơn.

"Ta muốn ngươi... Ưʍ... Ngươi đi ra ngoài..."

Cố Trường An thở phì phò, nghiêng đầu tránh né nam nhân hôn môi, chịu không nổi co rút thịt c̠úc̠ Ꮒσα để giảm bớt ngứa ngáy trong cơ thể.

"Vậy bảo bối ngoan nói cho ta biết, đυ. làm sao em mới sướиɠ, hửm?" Nam nhân bị kẹp đến toàn thân thoải mái, đuổi theo hôn lên cái miệng nhỏ hơi chu ra, bé cưng lập tức trốn vào gối đầu, hắn vươn tới hôn lên khuôn mặt nhỏ bóng loáng.

"Giống, giống như vừa rồi..." Cố Trường An ngứa ngáy đến khó chịu, ngượng ngùng nhẹ giọng nói, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, cũng không biết là do bị liếʍ hay do xấu hổ.

Nam nhân giả vờ nghe không hiểu: "Kiểu nào? Bảo bối không nói rõ làm sao ta biết được?" Hắn nói xong, không ngừng quấy phá.

"Ha a... Không được như vậy..."

Cố Trường An mẫn cảm run rẩy, bụng nhỏ đau xót lại chảy ra một luồng dâʍ ɖị©ɧ. Nam nhân cũng cảm giác được, vì thế trêu chọc càng thêm hăng say, hận không thể dồn ép hơn nữa. Thiếu niên không muốn nói, nhưng rốt cuộc cũng xấu hổ buồn bực lên tiếng: "Giống như lúc nãy, dùng, dùng thêm sức... Ưm!"

Lời vừa ra khỏi miệng, nam nhân lập tức thở hổn hển, mạnh mẽ đυ. vào, ©ôи ŧɧịt̠ bự nóng hổi cọ xát thịt ruột mẫn cảm, làm thiếu niên sướиɠ đến rêи ɾỉ thành tiếng.

"Bây giờ thoải mái chưa?" Nam nhân dùng sức đυ. hai cái, chín cạn một sâu dịu dàng hơn rất nhiều, theo trí nhớ chậm rãi đυ. vào tìm kiếm điểm G.

"Ưʍ... Sướиɠ lắm..." Lần này Cố Trường An rất thành thật, tiếng rêи ɾỉ vừa nhẹ vừa mềm, c̠úc̠ Ꮒσα được ©ôи ŧɧịt̠ bự dịu dàng thọc vào rút ra làm toàn thân ấm áp, cậu xoay cái đầu nhỏ về phía nam nhân, chu chu miệng: "Người xấu..."

A, đĩ da^ʍ của hắn mắng chửi người khác giống như mèo con động dục, người xấu thì người xấu thôi, chỉ cần ngoan ngoãn để hắn đυ. là được.

Nam nhân thầm nghĩ như vậy, nâng mông thiếu niên lên để cậu ngồi dậy. Ngay động tác xoay vòng, ©ôи ŧɧịt̠ bự chôn trong c̠úc̠ Ꮒσα mạnh mẽ thọc vào, hắn đoán trong c̠úc̠ Ꮒσα sẽ tràn ra một luồng dịch ấm nóng, sau đó buông tay ra...

"A a a..."

Thiếu niên ngã ngồi mạnh xuống, ©ôи ŧɧịt̠ bự thọc vào chỗ sâu chưa từng có, giống như bụng cũng bị đâm thủng, thành ruột bị cọ xát đến nóng bức, kí©h thí©ɧ quá độ làm cậu ưỡn cong thân thể ngẩng đầu thét chói tai, giọng nói khàn khàn biến đổi bất ngờ, còn lại mềm mại đuôi vận.

"A... Đồ yêu tinh, cắn đứt ©ôи ŧɧịt̠ bự là không còn thứ đυ. em đâu, đến lúc đó đừng nổi nóng với ta." Nam nhân ngoài miệng nói như thế, nhưng thật ra bị thịt non c̠úc̠ Ꮒσα nóng ướt kẹp đến da đầu tê dại, sướиɠ đến nhắm tịt mắt.

Cố Trường An thất thần tựa lưng vào lòng ngực nam nhân, lặng lẽ rơi lệ, thân thể trắng nõn còn chưa ổn định lại sau cơn kí©h thí©ɧ vừa rồi, từng trận co rút, hai tay mềm mại buông thõng, yếu ớt giống như một con búp bê vải rách nát bị chơi hư.

Nam nhân cầm một cánh tay của cậu đặt lên vai mình, lại cầm một cái chân dài, nghiêng mặt dịu dàng đưa đẩy, an ủi thiếu niên bị kí©h thí©ɧ quá độ, đầu ©ôи ŧɧịt̠ trong lúc vô tình tìm thấy cọ trúng điểm G làm bé con trong lòng ngực run rẩy, c̠úc̠ Ꮒσα cũng siết chặt lại, ánh mắt nam nhân sáng lên, sau đó mỗi lần đυ. đều thọc vào chỗ đó.

"Ha a... Không cần... Đừng đυ.ng nơi đó..."