Chương 38: Ly biệt

Chương 38: Ly biệt (Hoàng Đế ca ca không nỡ để Đại tướng quân đi, vịn bệ bếp vểnh mông cho Đại tướng quân ȶᏂασ đến vui sướиɠ tràn trề)

Đế vương trẻ tuổi Đại Thịnh có bệnh nhẹ trong người đã ba ngày không vào triều sớm, trừ Thôi công công ra không có ai biết Thánh Thượng vốn đang dưỡng bệnh trong cung đã ba ngày chưa về.

Giờ ngọ, trong phòng bếp nhỏ gian nhà chính phủ Tướng quân tỏa ra từng luồng mùi thơm thức ăn, nam nhân cường tráng để trần thân trên thuần thục cầm muôi khuấy trong nồi, không bao lâu sau món gà kho xả đã ra nồi.

"Hành Chi, đến giúp Tình ca bưng thức ăn nào."

Tần Qua hô to một tiếng, đi mở nắp nồi hầm bên cạnh, mùi thơm canh cổ vịt phả vào mặt.

Cố Hành Chi mặc quần áo đơn giản rộng thùng thình có chút cứng đờ đi đến, liếc mắt nhìn nam nhân sai bảo mình vô cùng tự nhiên, hừ lạnh: "To gan lớn mật." Ngoài miệng nói như vậy nhưng tay lại vươn về phía bàn đồ ăn.

"Hoàng Thượng vào cửa Tần gia chính là vợ của Tần Qua ta, giúp tướng công của mình thì có làm sao?" Tần Qua túm người lại vây vào bên cạnh bếp, giọng điệu kiêu ngạo vô cùng.

"Huynh lại nói hươu nói vượn, ta..." Khuôn mặt tuấn tú của Cố Hành Chi hết đen lại đỏ, giọng nói vừa trầm vừa lạnh.

"Sẽ lấy miệng nhỏ cắn đứt đầu nhỏ của Tình ca đúng không?" Tần Qua ngắt lời y, cười không có ý tốt, hai tay chống ở trên kệ bếp cúi người áp lên người trong lòng ngực.

Sau eo Cố Hành Chi dán lên cạnh bếp không còn lui được nữa, chỉ có thể duỗi tay chống trước l*иg ngực cứng rắn đẫm mồ hôi của nam nhân, cắn môi xấu hổ đến khóe mắt đỏ hoe.

Tần Qua nhìn dáng vẻ xấu hổ và giận dữ đan xen của y, yết hầu có chút khô, liếʍ liếʍ miệng, một luồng nhiệt từ bụng nhỏ bốc lên thiêu đốt, đốt đến ánh mắt hắn vừa sâu vừa tối.

"Huynh đừng... lát nữa đồ ăn sẽ nguội mất." Cố Hành Chi chỉ cần nhìn ánh mắt Tần Qua đã lập tức biết trong đầu hắn đang nghĩ cái gì, trên mặt đỏ ửng thêm một mảng, tức giận vỗ vỗ ngực hắn, mấy ngày qua đều lăn lộn ở trên giường, thật sự là hoang da^ʍ vô độ, vất vả lắm mới xuống giường được nên y nhất định phải ăn một bữa cơm đứng đắn.

"Hành Chi ngoan, làm một lần rồi chúng ta ăn cơm được không, Tình ca nhịn không nổi." Tần Qua mặt dày thương lượng, hai tay vòng lấy eo nhỏ, dùng thứ phình to phía dưới cọ tới cọ lui lên người y.

"Lúc sáng sớm huynh đã chơi lâu như thế mà còn chưa đủ sao!" Cố Hành Chi bực không chịu được, không muốn dung túng cho tên khốn nạn này nữa.

Tần Qua tung ra đòn sát thủ, đáng thương rũ mi: "Nhưng mà ngày mai Tình ca phải đi rồi, lần này đi sẽ mất vài tháng không được ôm bé ngoan."

Quả nhiên, người trong ngực cứng đờ, lông mi dài mảnh run rẩy, trong mắt nổi lên một tầng hơi nước, sức chống đẩy yếu dần đi.

"Thật ngoan." Tần Qua thỏa mãn thở dài, lại rất đau lòng, hôn lên môi mỏng mím chặt của y, ôm người càng chặt.

"Vậy huynh không được, không được làm lâu." Cố Hành Chi nhìn sang nơi khác, giọng điệu có chút không tự nhiên, đôi tay chậm rãi quấn lên cái cổ cường tráng, tay áo to rộng trượt xuống lộ ra hai cánh tay trắng nõn.

Tần Qua được hưởng lợi cũng không dám khoe mẽ, vội vàng đáp một tiếng, há miệng ngậm lấy đôi môi mỏng, gấp gáp liếʍ mấy cái liền cạy khớp hàm đi tìm đầu lưỡi mềm mại mà hắn nhớ mong, quấn lấy đầu lưỡi kia vào trong miệng mình mυ"ŧ liếʍ một phen, sau đó dùng đầu lưỡi thô to liếʍ niêm mạc mẫn cảm trong cái miệng nhỏ, tiếng nước nhớp nháp vang lên không ngừng, cho đến khi làm cho người trong lòng ngực phát run.

"Ưʍ..."

Cố Hành Chi bị hôn đến thở không nổi, híp đôi mắt ngập nước rêи ɾỉ, vỗ nhẹ sau lưng nam nhân một cái, nam nhân lập tức rời khỏi một chút, đợi y thở hổn hển một hơi lại lập tức đè lên, đầu lưỡi thô to trực tiếp lướt qua thịt non trong cổ họng đâm thọc không ngừng, cảm giác muốn nôn mửa lại mang theo kɧoáı ©ảʍ không nói nên lời khiến hơi nước trong mắt y càng ngày càng nhiều, lượng lớn nước bọt tràn ra khỏi khóe miệng làm ướt cằm hai người, xuôi dòng chảy xuống vạt áo.

"Bé ngoan thật đúng là có đút thế nào cũng không no, nước bọt nhiều đến mức làm quần áo Tình ca ướt thế này." Tần Qua hôn sâu một lúc lâu mới chịu buông người ra, theo dấu nước bọt liếʍ từ cằm đến cổ, lúc nhìn thấy cổ áo tích đầy nước lại cười một phen, dùng răng cởi vạt áo ra, bên trong lớp áo choàng rộng thùng thình thế nhưng lại không mặc gì cả, trực tiếp lộ ra từng tảng da thịt trải đầy vệt đỏ tím.

"Câm, câm miệng lại... Ưʍ..." Cố Hành Chi bị hôn làm cho cả người mềm nhũn thở cũng không xong, nghe vậy thì bực tức đến mức trào nước mắt, không đợi y mắng hết câu thì đầṳ ѵú bị chơi đùa quá mức có chút trầy da lại bị ngậm vào khoang miệng nóng hổi, kɧoáı ©ảʍ và đau đớn đồng thời dâng lên làm y không nói nên lời.

Tần Qua cũng biết hai viên thịt nhỏ này cần phải nghỉ ngơi, luân phiên ngậm lấy chúng một lúc mới chịu tạm tha, xoay người Cố Hành Chi lại để cho mặt ý hướng về kệ bếp, dắt hai tay y chống lên mặt bàn chổng mông về phía sau, sau đó hắn vén áo choàng lên, lột cái quần rộng thùng thình xuống, lộ ra cặp mông vểnh che kín dấu tay.

"Chụt! Chụt!"

Cặp mông vểnh bị người ta hôn mạnh hai cái, chân Cố Hành Chi run rẩy, đỏ mắt xoay đầu lại trừng mắt nhìn hắn.

"Bé ngoan đừng vội, Tình ca lập tức cho em ăn ©ôи ŧɧịt̠ bự đây." Tần Qua nhếch miệng cười xấu xa, cố ý bóp méo ý của y, cởi dây quần lộ ra ©ôи ŧɧịt̠ bự đỏ sậm đầy gân xanh, banh cặp mông y lộ ra c̠úc̠ Ꮒσα sưng đỏ bên trong, dùng đầu ©ôи ŧɧịt̠ cọ lên đó hai ba cái, miệng nhỏ mẫn cảm hơi hơi khép mở, phun ra một ít thuốc mỡ màu trắng ngà, giống hệt như đang ngậm lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nam nhân, da^ʍ mỹ không chịu nổi, đôi mắt Tần Qua muốn nổi lửa, nhịn không được lấy ngón cái cọ cọ.

"Đừng sờ mà..."

Cố Hành Chi cũng tự cảm giác được có gì đó chảy ra, bị nam nhân sờ vừa thẹn vừa khó chịu, theo bản năng muốn tránh đi.

"Được, không sờ, vậy Tình ca cắm vào được không?"

Tần Qua di chuyển tay vạch mông ra càng rộng hơn, nắc hông đưa đầu ©ôи ŧɧịt̠ dán sát với cái miệng nhỏ đỏ hồng, hơi dùng sức đẩy vào trong, c̠úc̠ Ꮒσα mới bị đυ. cách đây không lâu nên vẫn còn mềm xốp, hơn nữa có thuốc mỡ bôi, trơn ©ôи ŧɧịt̠ bự dễ dàng đẩy mạnh vào trong hơn phân nửa, chỉ còn phần gốc ở bên ngoài, thuốc mỡ trắng sữa chảy ra không ngừng dính ở miệng c̠úc̠ Ꮒσα.

"Huynh nhẹ chút, ta chịu, không nổi... Thật là khó chịu..."

Lỗ da^ʍ bị chơi ba ngày liên tục vô cùng mẫn cảm làm sao chịu được bị nhồi đầy như thế, đau đớn và sung sướиɠ đan xen lẫn nhau, Cố Hành Chi chịu không nổi cầu xin ra tiếng, thân thể khó chịu căng chặt, một giọt nước mắt nhỏ xuống bệ bếp màu xám, để lại vệt nước thẫm màu.

Tần Qua biết y không thoải mái, duỗi tay trước người y bao bọc lấy ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ mềm nhũn bắt đầu vuốt ve, dùng móng tay gãy gãy đầu khấc mẫn cảm, cố gắng làm y cảm nhận được càng nhiều kɧoáı ©ảʍ.

Kɧoáı ©ảʍ nguyên thủy thuộc về nam nhân rất nhanh khiến cho c̠úc̠ Ꮒσα y khó chịu, Cố Hành Chi cắn môi thở dốc, khó nhịn uốn éo cơ thể làm cho ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ của mình cọ xát trong tay Tần Qua, lỗ da^ʍ cũng vì thế vô tình vuốt ve ©ôи ŧɧịt̠ bự nam nhân.

"Ưʍ... Sướиɠ quá, bé ngoan vặn mông nữa đi, nuốt hết ©ôи ŧɧịt̠ Tình ca đi." Tần Qua híp mắt nặng nề rêи ɾỉ, cố ý thả chậm động tác trong tay, làm cho bé ngoan nhà hắn tự mình thọc vào rút ra trong tay hắn, dùng cái lỗ da^ʍ mơn trớn ©ôи ŧɧịt̠ bự cho hắn.

Mặt của Cố Hành Chi đỏ như sắp nhỏ máu, tim cũng đập nhanh đến dọa người, hận không thể cắn chết lão lưu manh này, nhưng nghĩ đến hắn sắp phải đi thì trong lòng y chua xót không thôi, phá lệ vứt bỏ cảm giác xấu hổ, nhắm hai mắt khẽ vặn mông nuốt ©ôи ŧɧịt̠ nam nhân vào sâu hơn.

Tần Qua không nghĩ đến y chịu làm thật, nhất thời bị sự dâʍ đãиɠ của y kí©h thí©ɧ muốn bùng cháy, nắm chặt lấy cặp mông thịt tàn nhẫn thọc mạnh vào, cắm toàn bộ cả cây vào trong.

"A!"

Cố Hành Chi đột nhiên bị ȶᏂασ vào kêu ra tiếng, lỗ nhỏ sưng đỏ bị căng ra hoàn toàn, cảm giác đau đớn và sung sướиɠ đồng thời đạt tới đỉnh khiến cho y trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, toàn thân run như cầy sấy, nước mắt không ngừng rơi xuống nhỏ lên bệ bếp và mu bàn tay mình.

"Hành Chi, Hành Chi, Hành Chi..."

Tần Qua vùi đầu vào cổ Cố Hành Chi ngửi ngửi nỉ non, tiếp tục dùng kỹ xảo tuốt ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ, một cái tay khác khép lại hai ngón tay cắm vào lỗ l*и cũng đang ướt nhem, moi móc vách l*и mẫn cảm.

Cố Hành Chi dần dần bình tĩnh lại trong tầng tầng lớp lớp kɧoáı ©ảʍ, sâu thẳm trong thân thể nổi lên khát vọng, ©ôи ŧɧịt̠ bự chôn trong cơ thể không chịu nhúc nhích làm cho c̠úc̠ Ꮒσα căng trướng phát ngứa, l*и da^ʍ phía trước cũng bắt đầu trống rỗng, chảy nước cắn chặt lấy ngón tay nam nhân.

Tần Qua nhạy bén cảm giác được thân thể y biến hóa, hôn lên khóe mắt ướŧ áŧ của y, cái tay đang vuốt ve ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ đỡ lấy bụng y, ngón tay đâm thọc lỗ l*и điên cuồng ra vào, quấy cho vách l*и phun nước da^ʍ tứ tung.

"Đừng, đừng... Tần Qua..."

Cố Hành Chi hé đôi môi đỏ thở dốc, vặn vẹo thân dưới như muốn bỏ trốn hoặc như muốn phối hợp động tác đâm thọc của nam nhân, c̠úc̠ Ꮒσα cũng khẽ vuốt ve ©ôи ŧɧịt̠ bự nam nhân, thỉnh thoảng bị cọ đến điểm nứиɠ, hai bên giáp công làm y sướиɠ rùng mình, nước mắt chảy ra từ đau đớn biến thành vui sướиɠ, khuôn mặt thanh lãnh nhiễm mê loạn.

"Sao hôm nay bé ngoan lại da^ʍ thế này, có phải muốn Tình ca yêu chết em không, ưʍ... Đừng dừng, tiếp tục vặn mông nhanh lên!"

Tần Qua hưởng thụ nhếch miệng, cắn lấy vành tai mềm như ngọc bên miệng, nhét thêm một ngón tay nữa vào lỗ l*и, ép cho Cố Hành Chi uốn éo càng dâʍ đãиɠ.

"Tần Qua, huynh, huynh chính là đồ khốn nạn..."

Cố Hành Chi xấu hổ đến mức da thịt lộ ra ngoài đều đỏ ửng, thân thể lại thần phục dưới da^ʍ uy của nam nhân, y chống tay lên bệ bếp bị hắn đυ. làm cho cặp mông nảy lên không ngừng phun ra nuốt vào ©ôи ŧɧịt̠ bự, nước da^ʍ làm dưới háng ướt dầm dề, không cần nghĩ cũng biết có bao nhiêu nhớp nháp, đế vương trẻ tuổi không muốn thừa nhận bản thân dâʍ ɭσạи, trốn tránh nhắm mắt.

"Không phải Hoàng Thượng thích thần khốn nạn sao, nếu không thì thần đã không thể ȶᏂασ Bệ hạ tôn quý đến không ngừng lắc mông như vậy rồi nhỉ?" Tần Qua cười nhẹ, ba ngón tay không ngừng quấy loạn trong lỗ l*и, tiếng nước 'nhóp nhép' vang lên làm át cả tiếng lửa cháy trong bếp, ngón tay cái đè lên hộŧ ɭε dùng sức xoa nắn, làm cho cho bé ngoan nhà mình cao trào từng cơn, hai cái lỗ trước sau ngậm chặt làm hắn sung sướиɠ vô cùng.

Ngay lúc này lại cố ý nhắc đến thân phận hai người, Cố Hành Chi thẹn quá hóa giận muốn tránh khỏi Tần Qua, quần áo trên người cũng tuột xuống hơn phân nửa, dấu vết hoan ái dày đặc trên lưng bại lộ trước mặt hắn.

Còn lâu Tần Qua mới cho y cơ hội làm thế, bàn tay to hữu lực giam chặt y lại, ngón tay đánh nước rút, rất nhanh lỗ l*и mẫn cảm đã chịu không nổi mất khống chế trào ra lượng lớn nước sốt. Cố Hành Chi rên lên một tiếng giữ chặt lấy bệ bếp sần sùi, eo nhỏ hạ xuống, phần lưng ưỡn lên tạo thành đường cong duyên dáng, hai chân run rẩy đứng không vững.

"Bé ngoan đứng vững nào, Tình ca phải đâm thọc rồi." Tần Qua bị c̠úc̠ Ꮒσα kẹp chặt đến nheo mắt, chậm rãi rút ngón tay đang nhét trong lỗ l*и ra, giọng nói từ tính tuyên bố bắt đầu ăn cơm.

Đầu óc Cố Hành Chi vẫn có chút lộn xộn, nghe vậy xoay mặt, dùng khuôn mặt đỏ ửng đẫm nước mắt nhìn Tần Qua, đúng lúc này mông thịt của mình bỗng nhiên bị nắm lấy, thú dữ ngủ đông trong c̠úc̠ Ꮒσα đã lâu bắt đầu điên cuồng di chuyển, ©ôи ŧɧịt̠ bự to lớn quá khổ căn bản không cần bất cứ kỹ xảo nào khác, chỉ cần đâm thọc thô bạo như thường vẫn có thể đυ. đến nơi mẫn cảm trong tràng đạo, nhiều lần còn cọ qua điểm nứиɠ trong c̠úc̠ Ꮒσα, thịt ruột hồng phấn không ngừng bị rút ra cắm vào, rất nhanh đã đυ. cho cái miệng nhỏ phải phục tùng nghe lời, lúc đυ. vào sẽ tự thả lỏng, lúc rút ra còn thèm khát mυ"ŧ chặt giữ lại, mềm mại ngoan ngoãn đến không thể tưởng tượng.

"Khốn, khốn nạn..."

Cố Hành Chi bị đυ. đến váng đầu hoa mắt, dốc hết sức lực mới miễn cưỡng chống đỡ bản thân không bị đẩy ngã, trong cơ thể không ngừng có dòng điện len lỏi, tê tê dại dại kí©h thí©ɧ thoải mái không nói nên lời.

"Lại còn dám mắng nam nhân của mình, Hành Chi thật là không ngoan." Tần Qua hừ nhẹ một tiếng, bàn tay to chụp lên cái mông đang nhếch lên cao, dùng sức vừa phải đánh cái mông vểnh đến run rẩy, Tần Qua nhìn đến cả người khô nóng, tay không ngừng đánh xuống.

"Ưʍ... Tần Qua, huynh... Làm càn..." Cố Hành Chi khẽ rên ra tiếng, trong lòng bực tức không thôi, hành động của nam nhân đúng là quá mức đáng giận, bị đánh mông nhục nhã như thế nhưng lại khiến y cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ trong cơn đau đớn, sau khi ý thức được phản ứng dâʍ đãиɠ của bản thân, y hận không thể đâm đầu một phát vào bệ bếp chết luôn.

"Hoàng Thượng để cho thần làm càn một lúc đi, lần này đi chắc sang năm sẽ về được, một lần nhịn đói phải vài tháng đấy, thần thật đáng thương mà." Tần Qua cố ý trêu y, nói xong mới thầm than không tốt.

Cảm giác đau đớn áp lực bị kiềm nén suốt ba ngày này cuối cùng cũng bộc phát trong ngày cuối cùng, nước mắt của Cố Hành Chi mới vừa ngừng lại bắt đầu tuôn ra vừa nhanh vừa nhiều, y cắn chặt môi dưới nhưng vẫn bật ra vài tiếng khóc nức nở, dường như muốn dựa vào trận hoan ái này phát tiết hết khổ sở chất chứa trong lòng.

Tần Qua đau lòng Cố Hành Chi, nhưng hắn không có cách nào an ủi, hai người một là đế vương, một là tướng quân, trên người gánh sứ mệnh định đã định trước không thể tự do, ngay cả hai chữ 'không nỡ' cũng không thể nói ra ngoài miệng.

Hành Chi.

Tần Qua ở phía sau không tiếng động mở miệng, nhắm mắt lại che giấu bất đắc dĩ trong đôi mắt, bóp chặt eo y nắc đυ. càng dữ dội hơn, muốn dùng du͙© vọиɠ xua đi cảm xúc hỗn tạp khác trong lòng y, ít nhất ngay lúc này có thể sung sướиɠ vui vẻ.

"Tần, Tần Qua... Nhẹ..."

Rất nhanh cả người Cố Hành Chi đã mềm nhũn không đứng vững được nữa, tay chống bệ bếp cũng không ngừng trượt xuống, giọng nói cầu xin mang theo nồng đậm khóc nức nở, đôi mắt khóc đến đỏ ửng dần dần mất đi tiêu cự, nước mắt không còn chảy nhiều như lúc này nhưng vẫn còn vài giọt uốn lượn trên mặt.

"Hành Chi ngoan một chút, Tình ca đυ. một lúc nữa sẽ đút em ăn no, kẹp chặt nào, ưʍ... sướиɠ quá..."

Tần Qua dùng một tay giữ lấy vòng eo mềm nhũn không cho y té ngã, tay còn lại thì xoa mông thịt đỏ ửng dùng sức nắc đυ., tiếng nước 'phụt phụt' vang vọng trong phòng bếp nho nhỏ.

Cố Hành Chi vô lực lắc lắc đầu, kɧoáı ©ảʍ tê dại trong c̠úc̠ Ꮒσα như thủy triều ập tới, ©ôи ŧɧịt̠ bự nóng rực dùng sức quá lớn khiến lỗ l*и cũng chịu ảnh hưởng, giống như điểm nứиɠ trong l*и cũng bị đâm vào cùng lúc làm cho bụng nhỏ của y căng trướng không thôi, dịch da^ʍ lại chảy ra tí tách, nhỏ xuống làm ướt đẫm qυầи ɭóŧ trên mặt đất, ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ ngẩng đầu đã trướng đau rỉ nước từ lâu, có vẻ như muốn bắn.

Tần Qua cảm giác được c̠úc̠ Ꮒσα bắt đầu co rút lại, cũng không muốn làm khó y nữa, bắt đầu đâm rút điên cuồng chừng trăm cái, lúc cả người y căng chặt bắn tinh, hắn rút ©ôи ŧɧịt̠ ra khỏi c̠úc̠ Ꮒσα rồi ȶᏂασ mạnh vào lỗ l*и, bắn toàn bộ tinh hoa nóng bỏng vào trong, lỗ l*и bị đốt nóng cũng run rẩy cao trào lần hai.

"A..." Cố Hành Chi rêи ɾỉ một tiếng, hai mắt mê ly trào ra một dòng nước mắt, vô lực ngã xuống bệ bếp.

Tần Qua kịp thời kéo người vào trong ngực, nhìn dáng vẻ chật vật giống như vừa vớt ra từ trong nước của y, hắn thỏa mãn hôn lên gương mặt tuấn tú thất thần một cái.

---

Trong phòng, mùi thơm của thức ăn và tiếng nước dính nhớp của môi lưỡi quấn quýt không dứt bên tai.

Tần Qua dùng đầu lưỡi cạy khớp hàm mẫn cảm của Cố Hành Chi ra đút một ngụm canh vịt cuối cùng vào trong, sau đó nhịn không được lại mυ"ŧ mát lấy lưỡi mềm dây dưa một trận, cuối cùng cũng kết thúc một bữa cơm sắc tình.

"Tần Qua, sao huynh càng ngày càng phiền thế."

Cố Hành Chi níu lấy quần áo Tần Qua dồn dập thở dốc, lười nhác trừng mắt nhìn hắn một cái, môi mỏng bị hôn vừa sưng vừa đỏ vẫn còn óng ánh nước .

"Ta cực cực khổ khổ đút cơm cho em thế mà em vẫn không hài lòng sao?"

Tần Qua rất là vô tội, hôn lên cái miệng đang phụng phịu, nhịn không được lại hôn lên đôi mắt to sưng đỏ mỗi bên một cái, hôn đến mặt y đầy nước miếng.

Sức lực Cố Hành Chi đã bị những cơn làʍ t̠ìиɦ liên tục rút cạn từ lâu, no bụng rồi có chút mệt rã rời, bây giờ cũng lười chơi với hắn, y duỗi tay nhéo cánh tay hắn một cái rồi vùi vào trong ngực hắn ngáp.

"Ăn no rồi?" Nam nhân hỏi.

Cố Hành Chi liếc nhìn một bàn chén dĩa trống không, khóe miệng cong cong.

"Ta ôm em đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó em ngoan ngoãn ngủ một giấc." Tần Qua toét miệng cười.

Cố Hành Chi 'ừm' một tiếng, lúc nam nhân đứng dậy thì y ở phía sau vòng lấy cổ hắn.

Đúng là thể lực tiêu hao quá mức, Cố Hành Chí mới tắm rửa được một nửa đã hôn mê, khi tỉnh lại đã là hôm sau, nhìn thấy chiếc rèm vàng rực quen thuộc, hai mắt dần dần tỉnh táo.

"Thôi công công."

"Có nô tài, Hoàng Thượng muốn dậy rửa mặt ạ?" Giọng Thôi công công vang lên ngoài bức bình phong.

"Bây giờ là canh giờ nào rồi?" Cố Hành Chi không trả lời mà hỏi ngược lại.

"Khởi bẩm Hoàng Thượng, đã là buổi trưa." Thôi công công đáp, ngẫm nghĩ lại tự ý nói thêm một câu: "Hai canh giờ trước Tần tướng quân đã mang theo đại quân xuất chinh."

Sau bình phong im lặng một lúc, sau đó mới vang lên giọng nói nhàn nhạt "Biết rồi", Thôi công công nhạy bén cảm giác được đế vương mất mát, nhưng ông không nói gì cả, chỉ cung kính chờ tại chỗ.

Cố Hành Chi đứng dậy, lê thân thể đau nhức đi đến trước gương, mặt không biểu tình nhìn thân thể đầy dấu vết của mình trong gương, rất lâu sau đó mới nhắm mắt lại thở thật dài, chậm rãi mở miệng.

Thôi công công ở bên ngoài nghe đế vương phân phó, đôi mắt càng mở càng lớn, cái mặt già tràn đầy nếp nhăn nhăn thành đóa hoa cúc.