Chương 33: Thổ lộ

Chương 33: Thổ lộ (Ở đình giữa hồ đυ. l*и phun nước, cao trào mất khống chế, Hoàng Đế ca ca thổ lộ bị dịu dàng đυ. mở tử ©υиɠ bắn tới mang thai)

Đã là đầu thu, hồ sen mênh mông bát ngát không còn bóng dáng những ngày hè nữa, sen tàn trải rộng càng thêm tịch liêu, tấm lụa mỏng trong đình giữa hồ không biết đã rơi xuống từ khi nào, lay động trong gió, khắp nơi yên tĩnh an bình, ngoại trừ tiếng chim đập cánh bay qua cũng chỉ có tiếng nước "nhóp nhép" kỳ lạ vang lên không ngừng, dường như là phát ra từ cái đình giữa hồ...

Trên mặt bàn rộng rãi phủ kín các bức họa mỹ nữ bị người nằm bên trên vặn vẹo làm cho nhăn nhúm, người nọ mặc một thân áo đen thêu hình rồng, ngọc quan vấn tóc, nhưng lúc này ngọc quan đã bị rơi rớt, mái tóc buông xả rũ xuống hơn phân nửa, quần áo cũng bị cởi rộng lộ ra một tảng da thịt trắng nõn trước ngực, hai bên vυ" phồng lên phủ kín dấu tay màu đỏ, hai núʍ ѵú sưng đỏ run rẩy trong gió lạnh vô cùng đáng thương, qυầи ɭóŧ của y đã bị vứt sang bên cạnh từ lâu, hai chân thon dài trắng nõn mềm mại gác trên vai nam nhân mặc quan phục màu tím đậm.

Nam nhân cường tráng quỳ gối giữa hai chân đế vương, bàn tay to thô ráp không ngừng vuốt ve chân dài trên vai, khuôn mặt cương nghị chôn ở nơi bí mật nhất của đế vương, cái miệng ướt nóng ngậm lấy ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ xinh đẹp phun ra nuốt vào, một tay khác lưu luyến trên lỗ l*и ẩm ướt cùng c̠úc̠ Ꮒσα ướt đẫm nước da^ʍ, khi thì mát xa hộŧ ɭε mẫn cảm, khi thì cắm ba ngón tay vào lỗ l*и moi móc một trận, sau khi lấy đủ chất lỏng mới cắm vào c̠úc̠ Ꮒσα, khai thác lỗ nhỏ này đến khi ba ngón tay có thể đâm thọc dễ dàng.

"Tần Qua..."

Khuôn mặt Cố Hành Chi ửng đỏ, đôi mắt thanh lãnh sớm đã bị sương mù làm mềm, mấy chiếc răng trắng cắn chặt đốt ngón trỏ hàm hồ gọi nam nhân, tay kia thì vịn đầu nam nhân, không biết là muốn đẩy ra hay kéo tới gần.

Rõ ràng hai người đều rất ít khi làm loại chuyện này nhưng kỹ thuật Tần Qua luôn tốt hơn y rất nhiều, ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ yếu ớt bị đầu lưỡi hết liếʍ lại mυ"ŧ, thỉnh thoảng còn bị nuốt sâu vào trong cổ họng, làm y sướиɠ đến giống như đang trôi nổi trên những đám mây.

Tần Qua không để ý tới y, ngược lại còn tăng tốc phun ra nuốt vào, hầu hạ ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ đến ướt nhẹp sưng cứng, lòng bàn tay đầy vết chai hung hăng cọ xát cục thịt nhô lên trong c̠úc̠ Ꮒσα.

"Tần... Có thể, tránh ra, tránh ra, một chút không..."

Cố Hành Chi đã sắp lêи đỉиɦ, mới vừa nói xong trong đầu đã lập tức loé lên ánh sáng, bụng nhỏ run rẩy bắn hết vào khoang miệng ấm áp, lượng lớn chất lỏng từ trong l*и non cũng phun hết lên mặt nam nhân.

"Nhả ra..."

Cố Hành Chi thở hổn hển, vô lực nhìn nam nhân đang đứng lên, muốn hắn nhả tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra, kết quả hầu kết đối phương động đậy rồi nuốt xuống toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙, cuối cùng còn chưa đã thèm mà liếʍ miệng, y chỉ có thể quay đầu đi, dùng mu bàn tay che lại khuôn mặt đỏ bừng.

Tần Qua lau nước da^ʍ trên mặt, dùng ngón tay chọc chọc lỗ nhỏ đỏ bừng không ngừng khép mở chảy nước miếng, thấy miệng nhỏ mấp máy càng nhanh, hắn bật cười.

Cố Hành Chi cắn môi, tung chân đá hắn, lại bị hắn bắt được đặt lên trên vai.

"Thần hầu hạ Hoàng Thượng có hài lòng không? Mấy nữ nhân dưới lưng Hoàng Thượng có thể làm cho người thoải mái như vậy không?" Tần Qua đè chân y cúi người xuống, gỡ cái tay đang che mặt ra, liếʍ liếʍ đôi môi bị cắn, thân thể Cố Hành Chi rất mềm dẻo nên vẫn không cảm thấy khó chịu.

"Huynh đừng quậy, ta đã bảo những thứ này là do thái phó đưa đến đây, ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện nạp phi." Cố Hành Chi bất đắc dĩ nhìn hắn, khoé mắt còn sót lại vết đỏ tìиɧ ɖu͙©.

"Hậu cung lớn như thế không thể vắng chủ, Hoàng Thượng nói xem có phải không?" Tần Qua cười như không cười, dùng ©ôи ŧɧịt̠ bự cách quần thọc mạnh vào đoá hoa nhỏ kia, bàn tay to cũng bắt đầu không thành thật vuốt ve đùi và ngực y.

"Tần, Tần Qua." Cố Hành Chi hô hấp lộn xộn thiếu chút nữa đã rêи ɾỉ thành tiếng, trong mắt tràn ngập tủi thân và tức giận: "Trước kia là do thân thể này, bây giờ là... là bởi vì huynh, huynh rõ ràng biết... ưʍ... biết ta sẽ không nạp phi, huynh..."

Y nói xong, đôi mắt bắt đầu đỏ ửng, y thậm chí nguyện ý sinh con nối dõi cho Tần Qua, nhưng vẫn bị hiểu lầm như thế, trong lòng có chút khổ sở, thân thể cũng bắt đầu kháng cự nam nhân đυ.ng chạm.

Trong mắt Tần Qua hiện lên ý cười: "Bé ngoan vẫn không nhìn ra là Tình ca đang tìm cớ đυ. em sao?"

"Trẫm nhất định phải chém đầu huynh." Cố Hành Chi tức giận, đỏ mắt đánh một cái lên bả vai nam nhân.

Tần Qua tránh né, lợi dụng lúc y dùng sức quá mạnh mà nghiêng người, giơ đôi chân đang đặt trên vai mình áp đến trước ngực y, kẹp lấy một chân khác, khiến hai chân y banh rộng, hắn cởϊ qυầи cầm lấy căn ©ôи ŧɧịt̠ bự đang nhảy ra để sát vào c̠úc̠ Ꮒσα ẩm ướt hơi hơi hé mở.

"Vậy Hoàng Thượng nhất định phải dùng sức một chút, nếu không thì không thể chém đứt cái đầu nhỏ bên dưới này của thần đâu." Nam nhân cười vừa xấu xa vừa bỉ ổi, hông hơi dùng sức đẩy đầu ©ôи ŧɧịt̠ vào trong, lỗ l*и nho nhỏ bị căng như sắp vỡ ra.

Cố Hành Chi hít hà một hơi, đôi mắt lập tức ướŧ áŧ, bàn tay chống trên bàn siết chặt vò nát mấy bức họa trong tay, y cắn môi thở dốc không ngừng, chịu đựng cảm giác căng trướng lúc ©ôи ŧɧịt̠ bự xé rách c̠úc̠ Ꮒσα, muốn mắng người cũng không còn sức.

Mặc dù động nhỏ đã được khuếch trương một lúc nhưng lúc mới vào vẫn có chút khó khăn, đợi đến khi ©ôи ŧɧịt̠ bự nhét hết vào cả cây, hai người mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tần Qua sảng khoái thở dài, đôi tay không ngừng vuốt ve cặp đùi thon dài, thoáng nhìn thấy ngón chân cuộn tròn trước mặt, hắn nuốt một ngụm nước miếng, đế vương sống trong nhung lụa trên người không chỗ nào không xinh đẹp, ngay cả ngón chân cũng giống như được làm từ ngọc, trông vô cùng sạch sẽ ngon miệng, nghĩ như thế, hắn lập tức há mồm ngậm lấy một ngón chân.

"Đừng mà..."

Cố Hành Cho run rẩy như bị điện giật, từ mũi chân đến đỉnh đầu đều đỏ bừng, y vừa hoảng hốt vừa thẹn thùng, chống khuỷu tay nâng người lên muốn rút chân lại, kết quả chẳng những không rút chân ra được mà do cử động còn làm ©ôи ŧɧịt̠ bự trong cơ thể cọ đến điểm mẫn cảm, thân thể mềm nhũn ngã mạnh trở về, y tức giận cầm lấy một bức họa ném về phía nam nhân.

"Hử, hình như là thiên kim nhà Hình đại nhân, nào, để nàng biết rõ Hoàng Thượng của chúng ta là người thế nào." Tần Qua tiện tay cầm lấy một bức tranh, liếc mắt, liếʍ liếʍ mu bàn chân trắng nõn, cười lạnh, để đôi mắt của nữ nhân trong bức tranh đối diện với nơi hai người giao hợp.

"Ưʍ..." Cố Hành Chi bị liếʍ vừa ngứa vừa tê, đến khi nhìn thấy Tần Qua vừa làm gì, y cảm thấy xấu hổ đến sắp chết.

"Quả nhiên bé ngoan rất thích người khác nhìn lúc bị đυ., cái miệng bên dưới này đã sắp cắn đứt cái đầu nhỏ Tình ca rồi này." Tần Qua nhả ngón chân ra, cảm thán một chút, hắn lại đặt đôi chân dài lên vai, đột nhiên nắm lấy bắp đùi của Cố Hành Chi rồi bắt đầu thúc hông, ©ôи ŧɧịt̠ bự đỏ sậm nhanh chóng ra vào trong c̠úc̠ Ꮒσα xinh xắn, kéo thịt non bên trong ra lại nhét trở vào, đâm thọc làm cho người phía dưới lắc lư không ngừng.

"Tần, Tần Qua huynh khốn, khốn nạn... lấy, lấy nó ra..."

Cố Hành Chi bám vào cạnh bàn sợ mình bị nam nhân đυ. đến ngã xuống, y khó thở gầm nhẹ, ban đầu c̠úc̠ Ꮒσα khô khốc vốn bị cắm thọc nóng rát đau đớn, nhưng rất nhanh nước sốt chảy ra từ lỗ l*и đã giúp ©ôи ŧɧịt̠ bự nhét vào c̠úc̠ Ꮒσα, có bôi trơn lập tức dễ chịu hơn, hơn nữa bức tranh đặt ở chỗ đó, cảm giác bị người ta "nhìn" quá mức chân thật, vì cảm thấy xấu hổ mà thân thể càng trở nên mẫn cảm, rất nhanh cảm giác nóng rát kia đã biến thành sung sướиɠ tê dại.

Tần Qua cảm thấy dáng vẻ bé ngoan nhà mình xấu hổ chui đầu vào khuỷu tay không muốn gặp người thật đáng yêu, hắn toét miệng cười, không tiếng động buông bức tranh xuống nhưng không nói cho y biết.

"Huynh còn... Hức... Còn như thế, sau này, sau này sẽ không cho, chạm vào ta nữa..."

Cố Hành Chi không biết hắn đã lấy bức tranh ra, chỉ cảm thấy tầm mắt xa lạ đang nhìn chằm chằm nơi riêng tư của mình ngày càng chân thật, rốt cuộc không chịu nổi mà bật khóc, bàn tay chống lên bàn dùng sức đến nỗi đốt ngón tay cũng trắng bệch.

"Được được, Tình ca không trêu bé ngoan nữa, ngoan nào, đưa tay cho Tình ca nào." Tần Qua nhìn ngón tay y bị ma sát sắp trầy da thì đau lòng không chịu được, nhịn xuống cảm giác căng đau dưới háng, vội vàng dừng động tác lại, cúi người nắm lấy hai bàn tay chống trên bàn của y nhẹ nhàng xoa bóp.

Cố Hành Chi xoay đầu, mím môi dùng đôi mắt đẫm lệ đỏ ửng lạnh lùng nhìn hắn không nói lời nào.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, Tình ca đảm bảo sau này sẽ không bao giờ quá đáng như thế nữa." Tần Qua chịu không nổi nhất là lúc nhìn y thế này, muốn moi cả tim gan ra cho y. Hắn cúi người xuống muốn hôn lên môi Cố Hành Chi, y không cho hắn hôn thì hắn lập tức đi liếʍ mặt, làm cho mặt người ta dính đầy nước miếng.

Cố Hành Chi phiền chết hành động giống cún hâm của hắn, sau đó mới biệt nữu cho hắn hôn, dính lấy nhau mυ"ŧ mát triền miên.

"Hành Chi, Hành Chi à, sau này lúc ta thương em thì nhất định sẽ đàng hoàng." Tần Qua hôn đủ rồi mới buông tha cho đôi môi sưng đỏ của y, ngẩng mặt hứa với y, đôi mắt sáng rực chân thành.

Cố Hành Chi mặc kệ hắn, mím môi giật giật cái chân tê mỏi đang đặt trên vai nam nhân, lời trên giường của nam nhân không thể tin được chữ nào, đặc biệt là Tần Qua, chó không thể đổi được thói ăn cứt.

"Hành Chi..." Tần chó bự không nhận được đáp lại lập tức bắt đầu làm nũng, không ngờ một nam nhân to cao như thế lại có thể không biết xấu hổ đến vậy, ©ôи ŧɧịt̠ bự phía dưới bắt đầu phình to, dường như còn cọ vào điểm nứиɠ trong c̠úc̠ Ꮒσα.

Cố Hành Chi bị hắn cọ xát nửa vời làm cho cả người tê ngứa, cánh mũi mấp máy dồn dập, đôi mắt ngừng khóc rốt cuộc cũng nổi lên tức giận: "Đi ra ngoài, bây giờ ta, ta lập tức đi hạ chỉ tuyển, tuyển tú, a..."

Y vừa nói xong, nam nhân giống như phát điên bắt đầu đâm thọc lối đi ấm áp chật hẹp, một tay nắm lấy hai cổ tay Cố Hành Chi giữ chặt lại không để y ngã xuống, một tay lợi dụng tư thế này bắt đầu hung hăng xoa bóp dâʍ ɭσạи một bên vυ" đang đứng thẳng, bức tranh trên bàn bị động tác làʍ t̠ìиɦ kịch liệt làm rơi rớt hơn phân nửa, lăn lóc hỗn độn trên mặt đất.

Đầu tóc đen của Cố Hành Chi xoã tung trước ngực, trên nền da thịt trắng nõn tinh tế càng thêm mê người, mồ hôi nóng hổi nhanh chóng tuôn ra làm cả người ướt đẫm, y híp đôi mắt to dần dần thất thần, môi đỏ khép mở phun ra hơi thở nóng rực, mơ hồ nhìn thấy vẻ mặt căng chặt ghen tuông quá độ của nam nhân, khóe miệng không tự chủ khẽ nhếch lên.

Mặc dù động tác dã man của nam nhân làm y hơi đau, nhưng nhiều hơn lại là kɧoáı ©ảʍ ngập đầu, lỗ l*и cách một lớp thịt cũng bị sức lực đó chèn ép đến vừa nóng vừa ngứa, có chút thèm khát mà phun ra nước da^ʍ.

Tần Qua bị nụ cười của y ép đến đỏ mắt, ©ôи ŧɧịt̠ bự đυ. ȶᏂασ thịt non hận không thể chọc thủng lỗ nhỏ, hung hăng mắng một câu 'đĩ da^ʍ', rút bàn tay bóρ ѵú rút về, ba ngón tay chụm lại cắm mạnh vào l*и da^ʍ đang chảy nước đầm đìa phía trước.

"A..." Cố Hành Chi ngửa đầu rên lên, kɧoáı ©ảʍ khi hai lỗ cùng lúc được thỏa mãn làm hai mắt y mất đi tiêu cự, thân thể đỏ ửng mềm thành nước, mặc cho nam nhân sắp xếp.

"Da^ʍ thế này còn muốn tuyển tú nạp phi? Là muốn cho đám nữ nhân xấu xí đó nhìn thấy cái l*и nhiều nước này có thể nuốt ©ôи ŧɧịt̠ nam nhân sâu đến cỡ nào à?" Tần Qua cười dữ tợn, trong lòng ghen ghét không chịu nổi, không nhịn được phun ra mấy lời thô tục.

"Tần, Tần Qua huynh, khốn nạn..." Cố Hành Chi khẽ rên, đôi mắt giận dữ tràn đầy hơi nước càng trở nên quyến rũ dụ người.

"Nói, có còn tuyển tú không, còn cưới nữ nhân nữa hay không?" Tần Qua túm tay y về phía mình, ©ôи ŧɧịt̠ bự đυ. vào lần sau còn nhanh hơn lần trước, ngón tay tay đâm thọc vào lỗ l*и cũng nhanh hơn, moi ra một đống nước da^ʍ ướt đẫm làm cho bàn đá cũng biến thành sẫm màu, hắn vừa ghen ghét vừa hung tợn hỏi.

Đừng nói đến chuyện Cố Hành Chi là loại người ăn mềm không ăn cứng, dù lúc này y muốn chịu thua cũng không nói nên lời, kɧoáı ©ảʍ chồng chất không ngừng đánh sâu vào trong đầu tạo thành một mảnh hỗn độn, nước mắt vô ý thức tràn ra khóe mắt, bên tai chỉ có tiếng vang nhớp nháp lúc làʍ t̠ìиɦ kịch liệt, cảm giác sợ hãi sẽ bị ȶᏂασ hư đẩy y đến bờ vực thẳm, ngay khi ©ôи ŧɧịt̠ bự đột nhiên cắm vào lỗ l*и phá vỡ tử ©υиɠ phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng, hết thảy lý trí của y rốt cuộc cũng sụp đổ hoàn toàn.

"A..."

Đôi môi bị hàm răng cắn đến trắng bệch cuối cùng cũng được giải thoát, tiếng rêи ɾỉ mê hoặc ngâm nga truyền ra khỏi đình giữa hồ, ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ trực tiếp bị đυ. đến bắn tinh, bắn từng luồng từng luồng lên những bức tranh nhăn nhúm trên bàn, thế nhưng sau khi bắn tinh xong lại bắn ra thêm một tia nướ© ŧıểυ vàng nhạt, nếu cẩn thận ngửi sẽ cảm nhận được mùi tanh tưởi nhàn nhạt bốc lên, bụng nhỏ run rẩy không ngừng, trong tử ©υиɠ điên cuồng trào ra chất lỏng, nhiều đến mức ©ôи ŧɧịt̠ bự cũng sắp bị đẩy ra ngoài, gậy thịt vừa rút khỏi thì cơ thể y cũng mất khống chế phun ra từng dòng dâʍ ɖị©ɧ trong suốt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c nam nhân vừa bắn vào tử ©υиɠ cũng ồ ạt trào ra hơn phân nửa, ngay cả vách ruột co chặt cũng tràn ra một cổ dịch nóng, lao ra khỏi cửa động chưa khép kín, quần áo trên người nam nhân nhất thời bị các loại chất lỏng phun ướt thê thảm không nỡ nhìn.

Đế vương trẻ tuổi nằm xụi lơ trên bàn đá run rẩy trong vô thức, lộ ra da thịt đỏ ửng khác thường, hai mắt thất thần nhìn sen tàn ngoài đình, nước mắt vẫn tràn ra khóe mắt không ngừng, một dòng nước bọt chảy ra khỏi đôi môi đỏ khẽ nhếch, hơi thở yếu ớt đến dọa người, xem ra đã bị kɧoáı ©ảʍ tra tấn đến mất đi lý trí.

"Bé ngoan, em vừa rồi lêи đỉиɦ còn bắn nướ© ŧıểυ, Tình ca nghe nói ngay cả gái điếm trong kĩ viện cũng không dâʍ đãиɠ đến thế, do Tình ca đυ. em đến quá sung sướиɠ hay em vốn dĩ đã là yêu tinh dâʍ đãиɠ?"

Tần Qua ngơ ngác nhìn chằm chằm lỗ l*и đang mấp máy và ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ dính nướ© ŧıểυ, khát khô mà nuốt nước miếng, chẳng những không cảm thấy bẩn, giọng nói còn tràn ngập vui mừng, phải nói rằng chuyện có thể đυ. người yêu đến hỏng là mơ ước của biết bao nhiêu nam nhân.

Cố Hành Chi nghe thấy thế, đôi mắt khẽ động, nước mắt chảy càng nhanh, đôi môi run rẩy nhưng không phát ra một chút tiếng động nào.

"Hành Chi, Hành Chi em thật tốt, em là yêu tinh dâʍ đãиɠ của một mình Tình ca, Tình ca yêu em muốn chết." Tần Qua nâng mông bế tâm can bảo bối đang bị kích động quá mức ngồi lên trên ghế, miệng không ngừng hôn lên thái dương ướt đẫm của y, dịu dàng không hề giống võ tướng chinh chiến sa trường chút nào.

Cố Hành Chi vô lực tựa vào vai nam nhân, sau một lát mới phục hồi tinh thần, toàn thân run rẩy dữ dội, sau đó đột nhiên giơ tay vòng lấy cổ nam nhân, vùi đầu vào hõm vai hắn khóc như trẻ con: "Hức... Khốn...nạn... Ta hận, hận huynh chết đi được..."

Y là Hoàng đế Đại Thịnh, sao lại hư hỏng đến mức này, không thể được...

"Ta yêu em Hành Chi, ta chỉ yêu em, đừng khóc nữa có được không, em không biết vừa rồi em đẹp đến cỡ nào đâu." Tần Qua ôm y vô cùng chặt, hận không thể hòa vào trong xương máu.

"Ta bỏ cuộc hu hu... Ta không cần huynh... Huynh đi, đi đi..." Cố Hành Chi lắc đầu, vẫn không ngăn được bật khóc, nhưng lại ôm nam nhân chặt hơn.

Tần Qua bị y vô cớ quấy rối làm tim mềm nhũn, liên tục nói thương nói yêu, người ngày thường có hơi nóng nảy nhưng ngay giờ phút này lại kiên nhẫn vô cùng, hắn biết bé ngoan nhà hắn chịu áp lực lâu lắm rồi.

"Sao huynh lại biến ta thành thế này..." Cố Hành Chi khóc lóc cho hả giận, nức nở nỉ non.

"Như thế rất tốt, dù em có là Hoàng Thượng của cả thiên hạ, nhưng chỉ có thể là Hành Chi của một mình ta, một Hành Chi có thể khóc có thể cười trong lòng ta mà không cần tôn nghiêm và lý trí." Tần Qua hôn thái dương y, giọng nói từ tính hệt như hải yêu ngân nga.

"Vì sao ta lại... Thích cái tên khốn nạn như huynh chứ." Thân thể Cố Hành Chi run lên, đột nhiên nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Hai mắt Tần Qua bỗng nhiên trợn to, Hành Chi nói... Thích hắn?

Bọn họ đã bên nhau bốn năm, hắn hiểu rõ trong tim Hành Chi có hắn, yên lặng dung túng hết thảy những lần gây rối vô cớ của hắn, nhưng y chưa bao giờ thể hiện phần tình cảm này ra miệng, vua của một nước không được có uy hϊếp, chỉ cần không nói ra miệng thì sẽ vĩnh viễn kiên cố không phá vỡ nổi, hắn hiểu rõ yêu đế vương chắc chắn sẽ có chút tiếc nuối, cho nên chưa bao giờ nghĩ tới một ngày có thể...

"Hành Chi, Hành Chi vừa rồi em nói cái gì, lặp lại lần nữa được không?" Tần Qua kích động đến giọng nói phát run, đôi mắt của nam nhân vốn kiên cường cũng rưng rưng.

Cuối cùng Cố Hành Chi cũng ngẩng đầu khỏi ngực nam nhân, khuôn mặt tuấn tú khóc đến ướt đẫm có vẻ vô cùng yếu ớt, đôi mắt hơi hơi sưng đỏ dừng trên mặt nam nhân, bên trong là tình yêu say đắm không chút áp lực, y do dự mím môi, cuối cùng vẫn rũ mắt khẽ nói: "Tần Qua, ta thích huynh, cho dù... Huynh chơi ta đến hỏng, ta cũng không nỡ gϊếŧ huynh."

"Hành Chi, em, em sao lại có thể tốt đến thế." Tần Qua nhắm mắt lại hít sâu một hơi, kìm nén nước mắt sắp trào ra.

Cố Hành Chi giơ tay lau đi một vài giọt nước khó thấy trên khóe mắt của nam nhân, ánh mắt mềm nhũn, ôm mặt nam nhân chậm rãi đến gần hắn, ai ngờ nam nhân đột nhiên mở to đôi mắt đỏ bừng, cúi người ngậm lấy bờ môi y.

"Ưʍ..."

Cố Hành Chi híp mắt, môi lưỡi mấp máy đáp lại nam nhân, ngay cả khi nam nhân hôn vừa sâu vừa thô bạo y cũng không thể hiện chút khó chịu nào, cố gắng há miệng để đầu lưỡi thô ráp kia có thể thoải mái chơi đùa đầu lưỡi và cổ họng mềm mại của mình, cố gắng nuốt hết chất lỏng mà nam nhân đút vào, nhưng vẫn có một ít nước miếng tràn ra khỏi khóe miệng.

Tần Qua bị sự thuận theo trước giờ chưa từng có của y kí©h thí©ɧ đến cả người bốc hỏa, nôn nóng đặt đôi chân dài của y lên thành ghế tựa, nâng mông vểnh của y lên, dùng ©ôи ŧɧịt̠ sưng to lút cán vào lỗ l*и ướŧ áŧ.

"Hừ a..."

Cố Hành Chi nhíu mày khẽ rên, một tay bám lấy cổ nam nhân, một tay chống lên cặp đùi rắn chắn của hắn, tư thế này thật sự quá sâu, y sắp ngồi không nổi nữa rồi...

"Bé ngoan đừng nhíu mày, Tình ca sẽ lập tức làm em thoải mái, vừa rồi bị nhóc hư hỏng em chọc tức điên nên mới có thể thô bạo như thế, bây giờ Tình ca sẽ bồi thường cho em thật tốt." Tần Qua dùng chóp mũi cọ cọ khuôn mặt Cố Hành Chi.

Cố Hành Chi hé môi sưng đỏ thở dốc, nghe thấy thế thì lạnh nhạt phản bác: "Rõ ràng là huynh trước..."

"Em biết rõ tính ta, cố ý kí©h thí©ɧ ta chính là thiếu đυ.." Da mặt Tần Qua dày còn hơn bức tường, nói ra mấy lời này vô cùng đương nhiên.

"Đến khi nào huynh mới biết nói lý lẽ vậy hả?" Cố Hành Chi thở dài, đỏ mặt trừng hắn.

"Lúc nào cũng được, nhưng lúc này thì không được." Tần Qua liếʍ liếʍ chóp mũi y, nắm lấy cặp mông vểnh bắt đầu đưa đẩy, lỗ l*и bị đυ. đến cao trào thật nóng ướt mềm mại, đυ. vào vừa dễ vừa sướиɠ, cảm giác giống hệt như Cố Hành Chi bây giờ, tháo xuống một lớp bảo vệ chỉ còn lại dịu dàng và bao dung.

Cố Hành Chi híp mắt, hưởng thụ cảm giác lỗ l*и được dịu dàng đâm vào rút ra, môi đỏ khép mở phun ra hơi nóng ngọt mềm, y vẫn không muốn rêи ɾỉ phóng đãng nhưng cũng không tìm mọi cách che giấu khuôn mặt nhiễm tìиɧ ɖu͙© giống như lúc thường.

Tần Qua là người hiểu y nhất, dĩ nhiên cũng nhận ra thay đổi rất nhỏ này, trong mắt hiện lên ý cười, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

"Huynh, huynh cười cái gì..." Đôi mắt mê ly của Cố Hành Chi nhìn đôi mắt cười đối diện, thở không nổi hỏi.

"Chỉ là cảm thấy bé ngoan càng ngày càng khiến người yêu thương." Tần Qua cưng chiều cười cười, dùng ©ôи ŧɧịt̠ bự cọ vào điểm nứиɠ bên trong l*и da^ʍ.

Cố Hành Chi bị hắn nhìn đến đỏ mặt, mất tự nhiên quay đầu đi, thân thể bị cọ đến run rẩy không thôi, cái tay ấn trên đùi hắn nắm chặt lại.

"Bé ngoan, để ta đυ. lút cán bắn vào tử ©υиɠ, sinh con cho Tình ca được không, như vậy đám người bảo thủ kia sẽ không ép em nạp phi nữa." Tần Qua hôn hôn vành tai y, dịu dàng nói.

Cố Hành Chi có chút mềm lòng, thân phận của hai người đã định trước không thể quang minh chính đại cho đối phương một danh phận, y có thể hiểu rõ tâm tình Tần Qua, cho nên nếu một đứa bé có thể khiến hắn yên tâm, sao y có thể từ chối được, huống chi y cũng muốn có một đứa con, trước kia là muốn sinh con nối dõi cho Đại Thịnh, nhưng hiện tại... Y muốn sinh một đứa nhỏ cho Tần Qua.

"Hành Chi ngoan..." Tần chó lớn lại làm nũng.

Cố Hành Chi bất đắc dĩ, ôm cổ hắn dựa vào vai hắn, thở dài: "Có khi nào mà ta không cho huynh bắn vào chưa."

"Hành Chi, em thật tốt." Tần Qua vui vẻ cười, ôm chặt bé con trong lòng ngực bắt đầu hung bạo thọc cắm, đυ. lỗ l*и càng ngày càng mềm xốp, không ngừng chảy ra chất lỏng vui sướиɠ, tiếng nước nhớp nháp tràn ngập trong cái đình nho nhỏ giữa hồ.

Rất nhanh Cố Hành Chi đã bị đυ. ra một thân mồ hôi nóng, xương cốt càng ngày càng rã rời, ngay cả sức lực ôm lấy nam nhân cũng không có, chỉ có thể tựa vào lòng ngực nam nhân mặc hắn dâʍ ɭσạи.

"Hành Chi, có cảm giác được Tình ca đang ȶᏂασ sâu vào bên trong cái miệng nhỏ của em không?" Tần Qua lại bắt đầu đâm chọc điểm nứиɠ khoảng trăm cái, rốt cuộc cũng đυ. mở tử ©υиɠ đang thèm khát, đầu ©ôи ŧɧịt̠ to lớn chui tọt vào trong.

"Huynh, ưm, đừng nói..." Cố Hành Chi mím môi, khó chịu vặn vẹo thân thể muốn thay đổi tình trạng căng trướng trong tử ©υиɠ.

"Vặn vẹo thật giống tiểu yêu tinh." Tần Qua cười nhẹ khen.

Cố Hành Chi nóng mặt, bất mãn đẩy đẩy l*иg ngực cứng rắn của nam nhân.

Tần Qua cọ cọ khuôn mặt ửng hồng của y, trái tim ngứa ngáy lại ngậm lấy đôi môi đỏ ngon miệng, mở hai tay đang chống trước ngực ra ôm chặt y vào trong lòng, để cho mỗi lần dưới háng đẩy vào đều có thể làm cho đôi vυ" nhỏ kia hung hăng cọ qua ngực mình.

Khoang miệng mẫn cảm của Cố Hành Chi không ngừng bị khıêυ khí©h, hai vυ" non mềm bị dâʍ ɭσạи phát nóng đến căng cứng, kɧoáı ©ảʍ tăng vọt khiến lỗ l*и thả lỏng rất nhiều, rốt cuộc ©ôи ŧɧịt̠ bự cũng khai phá toàn bộ tử ©υиɠ đâm vào lút cán, đầu ©ôи ŧɧịt̠ to bự không ngừng va chạm, vừa đâm vừa cọ trong vách tường non mềm, dâʍ ɖị©ɧ chảy ào ào như suối cũng bị chặn lại bên trong, căng trướng khiến y vừa sướиɠ vừa khó chịu, có chút sợ hãi bắt đầu vặn vẹo thân thể muốn trốn đi.

Một nửa ©ôи ŧɧịt̠ bự Tần Qua bị thịt l*и mềm ướt liếʍ mυ"ŧ, một nửa ở trong cung khang tắm gội chơi đυ., yêu tinh trong lòng ngực còn dâʍ đãиɠ vặn vẹo không ngừng, hắn sướиɠ đến da dầu tê dại, buông tha cái miệng nhỏ bắt đầu cắn lấy đầṳ ѵú, điên cuồng nắc đυ. tử ©υиɠ, ngón tay cũng cắm vào c̠úc̠ Ꮒσα đè nghiến điểm nhỏ da^ʍ nhất bên trong.

"Ưʍ... Tần Qua... Ta, ta chịu không nổi..."

Cố Hành Chi nhíu mày ngửa đầu khẽ gọi, nghe phía dưới vang lên tiếng "nhóp nhép" không ngừng, trong cơ thể vừa đau vừa thoải mái vô cùng mâu thuẫn, đầṳ ѵú trước ngực bị nam nhân mυ"ŧ mát như trẻ con bú sữa không chịu để yên, kɧoáı ©ảʍ càng ngày càng nhiều, càng ngày càng mãnh liệt.

Tần Qua cảm giác được Cố Hành Chi sắp cao trào, miệng hút mạnh một cái, ngón tay đè trên điểm nứиɠ, ©ôи ŧɧịt̠ bự giống như phát điên đánh vào vách tử ©υиɠ.

"Tần Qua..."

Giọng nói trong trẻo của Cố Hành Chi trở nên ngọt dính, y nhắm hai mắt run rẩy, trước sau đều lêи đỉиɦ, trong chớp mắt đầu óc trống rỗng không còn chút gì.

Đầu ©ôи ŧɧịt̠ Tần Qua bị dịch nóng trong vách tường tướt ướt đến giật nẩy mình, mắt đỏ ngầu thọc vào rút ra khoảng mười cái rồi đâm vào lút cán vui sướиɠ bắn ra.

Thân thể Cố Hành Chi mềm nhũn lại bị nóng đến run lên, hơi hé mắt ra, nhìn thấy bụng nhỏ bị bắn đến căng phồng, giữa cơn hoảng hốt y chợt cảm thấy mình thật sự đã mang thai con của Tần Qua, bao nhiêu cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng, cái mũi chua xót nước mắt tuôn trào, thân thể đã chịu hoan ái quá độ rốt cuộc cũng đến cực hạn, mềm mại ngất xỉu trong lòng ngực nam nhân.

"Hành Chi ngoan của ta." Tần Qua dịu dàng nhìn người hôn mê trong lòng ngực, chậm rãi rút ©ôи ŧɧịt̠ bự ra, nhìn thấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ hắn bắn vào chảy ra một chút, bất mãn nhíu mày, vì thế xé rách một mảnh áo trong làm bằng lụa của Cố Hành Chi, cuộn thành một cục nhét vào lỗ l*и, người trong lòng ngực cảm thấy khó chịu, yếu ớt rên lên một tiếng.

Tần Qua hôn hôn cái miệng nhỏ của y, cởϊ áσ khoác bao bọc người kín mít rồi chặn ngang bế lên, khinh thường liếc mắt nhìn những bức tranh rơi tán loạn trong đình, hả hê đắc ý nhanh chóng rời đi.